Mẩu chuyện số 78 - KHÔNG DÈ

23 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 43174)
Mẩu chuyện số 78 - KHÔNG DÈ

N

ăm Quí Mùi 1943, một hôm Đức Thầy hỏi chư tín đồ câu nầy:

-Phải tu như con rùa hay tu như con cua đinh?

Ai nấy đều nói: Phải tu như con rùa! Vì xưa nay người ta vẫn cho rằng con rùa biết tu, chớ không (nghe) ai nói con cua đinh biết tu.

Nhưng Ngài nói:

Phải tu như con cua đinh vì nó có vè, chớ con rùa không có vè (* 5)

Ý Ngài muốn nói người tu phải có sự “dè dặt”, và không nên không (dặt) đối với mọi người mọi việc.

Lúc Đức Thầy ở Sai gòn gần sở hiến binh Nhựt có vài tín đồ ỷ lại vào sự che chở của quân Phù tang, nên dường như không dè dặt trong mọi hành động. Đức Thầy nói:

-Hễ ỷ thì ướt; ỷ lại thì mang tai!”

(Thuật theo Thất Sơn mầu nhiệm)

* 5-Vè trong “có vè” và Dè trong “dè dặt” là hai chữ đồng âm (phát âm theo người Miền Nam) dị tự. Sử dụng phép “đồng âm dị tự” là một nghệ thuật ngôn ngữ “mượn Sự để diễn Lý.

PHẦN NHẬN XÉT:

Hai chữ “không dè” tuy ngắn gọn, nhưng xưa nay không biết bao người phải thảm khổ đảo điên, nước mắt họ chảy ra để khóc cho mình, cho người thân, không sao kể xiết bởi họ không có được “cái dè”.

Đối với Đức Thầy thì Ngài đã quán thông mọi lẽ, thấu triệt huyền cơ, nên mới mượn câu chuyện của con rùa và cua đinh. Chuyện nầy mới nghe qua như nửa đùa nửa thật, nhưng đó quả là lời thuyết pháp của Đấng cha lành, có một giá trị tuyệt đối. Bởi thời nay người Nhựt đang có mặt tại Việt Nam họ hết lòng quí trọng Đức Thầy và ưu đãi tín đồ của Ngài. Thế nên, có nhiều người cứ ngỡ là thời thế không đổi thay, nên không dè dặt. Riêng đối với Đức Thầy thì Ngài đã biết trước là người Nhựt không thể tồn tại trên mãnh đất Việt Nam nên Ngài muốn cho tín đồ phải dè dặt trên phương diện đối ngoại, đừng ỷ lại vào sự che chở của quân đội Phù tang. Đồng thời, phải dè dặt mọi vấn đề để khỏi rước lấy tai họa do sự hối tiếc về sau. Về điểm nầy Ngài đã dạy:

Tất cả các hành động trong Đạo hay ngoài đời, trước khi làm điều gì phải tính toán một cách cẩn thận, đừng làm chuyện ngông cuồng vô ý thức. Một đừng ỷ lại vào kẻ mạnh; hai đừng ỷ lại vào sự cứu vớt của Thần Thánh; ba đừng ỷ lại sự binh vực của Thầy mình. Luôn luôn lúc nào cũng phải nhớ câu Nhân Quả của Phật dạy, nếu Nhân toàn thiện thì Quả cũng sẽ do đó được toàn thiện vậy. Kẻ nào hành động ngông cuồng, không suy xét cẩn thận để đến đỗi thất bại đem đến sự khó khăn, khổ não, rồi trách cứ kẻ mạnh sao không cứu mình, Thầy sao không giúp mình, Trời Phật sao không độ mình, thì sự lầm lạc ấy rất đáng thương hại.

(Cách thờ phượng, hành lễ, và ăn ở của một người tín đồ PGHH)

Chẳng những dè dặt về sự người Nhựt có mặt trên bán đảo Đông Dương, mà còn phải dè dặt mọi vấn đề trên phương diện xử thế tiếp vật. Chẳng những phải dè dặt mà còn phải nắm chặt giáo lý của Tổ Thầy, nhứt là phải dè dặt để khỏi bị lầm lạc tà Đạo:

Trí linh mẫn nhìn xem các chuyện,

Phải đừng cho lầm lạc nẻo tà.

Dầu việc người hay việc của ta,

Nên phán đoán cho tường cho tận.

Tội với phước xét coi nhiều bận,

Mới khỏi lầm tà kiến đem vào.

(Sấm Giảng Quyển 4)

Nếu ta không lấy trí sáng suốt mà nhận định tinh tường sau nầy ta sẽ hối tiếc bởi không dè. Không dè Thầy ta là Phật, nên khi Ngài xa vắng ai rủ rồi cũng theo. Bởi sự vắng mặt quá lâu của Ngài nên có người ngỡ là Ngài không trở lại, rồi mặc tình lung lăng theo sở dục,. Đến khi gặp khổ thì mới hối tiếc bởi “không dè”. Vậy ta nên nhớ muôn sự thất bại cũng tại “không dè”. Thế nên ở đời có vô số cái “không dè” nên phải rước lấy khổ đau.

Lúc ở Sài Gòn, có lần Thầy nói với ông Cả Hốt sau nầy Thầy sẽ có một diệu pháp để thử lòng đệ tử. Diệu pháp đó chắc chắn là Ngài áp dụng lúc nầy. Điểm nầy Thầy đã có nhiều lần thố lộ cho ta biết. Thế mà có nhiều người lại không dè sự thử lòng đó, lại để cho danh-lợi-tình lôi cuốn vào bể khổ thật đáng tiếc vô cùng!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn