Đời không Đạo Đời vô liêm sĩ
Đạo không Đời Đạo biết dạy ai!
Nếu mục đích của cuộc sống là để phục vụ vật chất, để làm mọi việc bảo vệ sống còn cho thân xác, thì đó chỉ là một bản án khổ sai dài hạn, đáng cho mọi người kinh hãi, chán chê!
Nếu kiếp người sanh ra là để đạt đến những thỏa mãn danh, lợi, tình, thì đó cũng chỉ là một cái gì đáng cho chúng ta lánh xa, nhớm gớm!
Người ta không ai hoàn toàn phủ nhận cái sống vật chất, nhưng bảo rằng chỉ có vật chất là quan trọng cho kiếp người, là một điều sai lầm nếu không cho rằng ngụy biện.
Cho nên đi đôi với vật chất, với hình hài khí cụ, con người đã biết chú trọng đặc biệt đến tâm linh, đến tinh thần, đến cái mà người ta có thể cho là vật chất sản sanh, nhưng trở lại điều hành vật chất.
Bởi thế mà các Đạo giáo hoặc các triết thuyết xuất hiện, Phật giáo thường bị coi như là một tôn giáo khuyến dụ người ta lìa đời, chối bỏ thực tại mà tìm lấy viển vông, khước từ hiện sinh mà đi vào không tưởng.
Sự thật, nhận xét đó phải coi là nông nổi, hoặc nên kết luận là võ đoán.