Mẩu chuyện số 2 - TRỊ BỊNH CHO ĐỨC THẦY

23 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 46798)
Mẩu chuyện số 2 - TRỊ BỊNH CHO ĐỨC THẦY

C

huyện này do Đức Bà kể tiếp theo chuyện trên.

Thời gian sau Đức Thầy bắt đầu thân bịnh, ngày càng trầm trọng thêm, chạy chữa thuốc thang đủ cả mà bịnh tình vẫn không thuyên giảm.

Đức Bà thấy căn bịnh lạ thường quá, cứ trầm tư mặc tưởng, thân hình ngày càng tiều tụy, Bà lo nghĩ là mắc phải bịnh tà. Bà đề nghị cùng Đức Ông thử tìm thầy bùa, thầy pháp chữa trị coi như thế nào, bởi thuốc Tây thuốc Tàu uống vào như uống nước lã thì biết làm sao hơn.

Đức Ông nghe theo lời, chở Thầy đi nhiều nơi, nhưng đến đâu thì các lương y cũng đều bó tay, và thuở đó Đức Ông bận việc làng nên thường vắng nhà. Bệnh tình của Đức Thầy ngày càng trầm trọng, đến bảy ngày không ăn uống chi cả, thấy thế Bà hết sức đau lòng, từ trong bước ra chỗ Thầy nằm, nắm chân Thầy lay dậy mà hỏi rằng:

Trong mình ra sao? Không ăn uống làm sao sống nổi.

Đức Thầy ngồi dậy, hai tay căng ra thẳng nhìn bà rồi nói:

    • Bà Cả, bà nhìn tôi coi có phải ba đầu sáu tay.

Đức Bà nhìn Thầy nghĩ là đã mê sảng rồi, Bà khóc.

Kế đó người nhà chở Đức Thầy đi nhiều nơi để điều trị.

Tại Mặc Dưng có ông Sãi Cả người Miên, ông này chuyên dùng bùa ngải để trị bịnh tà ma, ông có nhiều pháp thuật. Đức Ông cùng vài người nữa chở Thầy đến đó.

Sau khi nghe Đức Ông trình bày bệnh tình của Thầy, ông Sãi Cả bước vào bên trong chánh điện của chùa, một lúc sau, ông bưng ra một ly nước, đỏ như nước rượu cho bịnh nhân uống.

Thầy không chịu uống, thấy thế Đức Ông rầy:

-Bệnh tình như vậy, thầy bảo uống thuốc lại không chịu, thì làm sao hết được bịnh.

Thấy Đức Ông phiền trách nên Thầy vị tình bưng ly thuốc uống. Uống vừa xong Thầy rùng mình làm cho cả chùa chuyển động gần muốn sập, làm cho mọi người lo sợ sắp bỏ chạy ra ngoài, cho đến khi đức Thầy không còn rùng mình nữa thì chùa cũng ngưng chuyển động.

Trước chuyện lạ thường chưa hề xảy ra, ông Sãi Cả tay chân run rẩy, mặt mày xám ngắt, đâu còn lòng dạ nào chữa trị nữa.

Mẩu chuyện trên được ghi lại trong băng nhựa, theo lời thuật của ông Năm Chơn (tức Ngô Ngọc Chơn) là cháu, con người chị thứ Tám của Đức Ông

PHẦN NHẬN XÉT:

Đoạn này, có một vài người bảo là nên để ra ngoài những Mẩu Chuyện Bên Thầy, bởi trông nó giống như chuyện khoa học giả tưởng, nó không thể chứng minh bằng những phương pháp khoa học hiện đại. Nhưng xét thấy khoa học là con đẻ của Phật học, để hiểu người con, thì chỉ có cha mới hiểu rõ ngọn ngành, còn con mà muốn hiểu được cha thì cần phải có thời gian lâu dài.

Hơn thế nữa chuyện này lại xảy ra trước mắt của nhiều người, mà họ lại là những người vô tư. Xét thấy cũng nên ghi đúng lại sự thật để cùng nhau suy gẫm, chắc cũng không hệ gì. Còn như câu chấp đúng hay sai, mỗi sự việc đều đòi hỏi phải chứng minh mà trước đây Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật đã nói: “Ngoài thế giới này còn hằng hà sa số thế giới khác” và trước khi uống nước đều phải niệm kinh siêu độ cho những sinh vật sống trong ly nước. Với Phật nhãn Ngài đã nói đúng sự thật. Nhưng vào thời kỳ Trung cổ như thế đó bảo khoa học phải chứng minh thì chắc là không có cách nào chứng minh được. Rồi mãi đến hai mươi lăm thế kỷ trôi qua, với sự tiến bộ vượt bực của khoa học thì lời của đấng Tôn Sư đâu ai cần bảo phải chứng minh chi nữa.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn