Mẩu chuyện số 45 - HẠNH KHIÊM TỐN CỦA ĐỨC HUỲNH GIÁO CHỦ

23 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 46127)
Mẩu chuyện số 45 - HẠNH KHIÊM TỐN CỦA ĐỨC HUỲNH GIÁO CHỦ

Đ

ệ nhị thế chiến bùng nổ, thế giới khủng hoảng trước chiến tranh, dân chúng lâm vào cảnh điêu linh thống khổ, sự truyền giáo của Đức Huỳnh Giáo Chủ lúc đó cũng lắm truân chuyên khổ khó. Thực dân Pháp lo ngại trước uy tín của Ngài, họ buộc Ngài đi an trí nhiều nơi do họ chỉ định. Mãi đến năm 1942 Ngài mới thoát khỏi sự kềm kẹp của chúng và cư ngụ tại Saigòn.

Lòng nhớ thương Thầy, tín đồ lần lượt đến viếng Ngài. Năm Giáp Thân (1944), có một số tín đồ từ Cao Lãnh rủ nhau đi Sai gòn viếng Ngài. Họ đi bằng chiếc ghe tam bảng bốn bổ chèo. Chuyến đi này gồm các ông Hội Trưởng, Phó Hội Trưởng Quận Cao Lãnh, ông Hội Trưởng xã Tân Tịch, ông Hội Trưởng xã Tân Thuận Tây, các ông Hai Đấu, và Bùi văn Triển. Ngày mùng 2 tháng 3 nhuần 1944 thuyền rời Cao Lãnh đi theo những con sông lớn đến rạch, ngòi heo hút, trải qua ba ngày mới đến Sai gòn.

Bốn ông Hội Trưởng lên trước, ông Đấu và ông Triển nhờ bốn ông xin phép Đức Thầy cho hai ông diện kiến. Khi công việc của các ông Hội Trưởng trình xong, họ bạch với Đức Thầy cho hai người cùng đi được viếng Ngài. Đức Thầy chấp thuận, nhưng Ngài dặn sáng hãy dắt lên.

Sáng ngày đi quanh lộn trên đường Sai gòn một lúc lâu, hai ông được đưa đến sau một dãy phố hai tầng. Bước vào căn phố, đứng trước một cái bàn dài. Hai ông chờ đợi một lát sau, Đức Thầy ở ngoài cửa đi vào, vẻ mặt hiền hòa từ ái. Ông Đấu đứng lên xá Đức Thầy. Ngài nghiêm nghị thân hình, tay buông thẳng và đầu từ từ cúi xuống. Bấy giờ như có một mãnh lực vô hình thúc đẩy, ông Triển làm y theo ông Hai Đấu, dẫu rằng từ trước đến giờ ông chưa bao giờ gặp mặt Đức Thầy lần nào và trong ý ông nghĩ rằng có lẽ đây là Đức Thầy mà mình đang hằng mong gặp mặt.

Hai ông chào hỏi Đức Thầy xong, Ngài nhỏ nhẹ tỏ lời:

-Cám ơn các ông chẳng ngại xa xôi đến viếng Thầy. Vậy về nhà rán thực hành theo những điều mà tôi đã dạy trong Sấm Giảng.

Khi ấy ông Đấu bạch cùng Ngài cho ông được lạy Thầy, vừa nói xong, vừa quì xuống. Đức Thầy nghiêm nét mặt đưa tay chận lại và nói:

-Không!

Ông Đấu vẫn cúi xuống.

Không! Không!

Tiếng Ngài gắt lên, nhưng ông Đấu vẫn cúi lạy xuống.

Liền đó Đức Thầy liền quay bước vào trong tránh cái lạy mà Ngài đã không chấp nhận.

Một lát sau Ngài trở ra trước cái ngại ngùng của ông Đấu, Ngài nói một cách nghiêm nghị và quả quyết:

-Trước mặt tôi những việc làm tôi không cho mà ông còn làm như vậy, khi không có tôi ông hành động bướng bỉnh như thế nào nữa?

Một chập sau Ngài tiếp tục nói, có rất nhiều về những pháp môn hành đạo, chỉ điểm những yếu lý trong giáo lý Phật Đà. Ngài cho biết đời Hạ Nguơn ma quỉ tà thần hay lộng hành á vị, xưng phật, xưng Thần nhiểu hại thế gian.

Qua hàng giờ với lời khuyên bảo cặn kẽ của Đức Thầy, đã làm cho tâm tư hai ông thơ thới như được uống bát nước cam lồ. Ở đó tiếp chuyện với mấy đồng đạo khác, chặp sau hai ông mới trở ra. Lúc ấy Đức Thầy đứng coi mấy anh em đang chùi rửa mấy chiếc xe hơi trước nhà. Bấy giờ ông Đấu và ông Triển đi đến chào Ngài để về, Đức Thầy đứng thẳng người để đáp lễ với cử chỉ như lúc Ngài chào hỏi hai ông ban đầu.

Ông Triển cho biết với phong thái khoan hòa của Đức Thầy đối với hàng tín đồ, từ xưa đến nay ít người sánh kịp. Ông quả quyết không thế nào lầm lạc với những người hiện nay xưng cậu, xưng thầy mà tư cách của họ chẳng đúng vào đâu.

Viết theo lời ông Bùi văn Triển.

PHẦN NHẬN XÉT:

Đem sự lễ bái mà sùng ngưỡng các bậc siêu nhân Phật Thánh là điều đáng khuyến khích, song ta cũng không nên ngang bướng trước việc làm mà Thầy Tổ đã nhiều lần khuyên giải.

“Chỉ thờ lay Đức Phật, tổ tiên, ông bà cha mẹ lúc còn sống, và các vị anh-hùng cứu-quốc. Với những kẻ khác, nên bỏ hẳn sự lạy-lục người sống., cho đến Thầy mình cũng vậy, chỉ xá thôi”.

Thế mà hiện giờ còn lắm người tự cho mình là chứng đắc quả vị Phật hầu lòe đời phỉnh gạt thế nhơn. Họ ngang nhiên để thế nhơn lễ bái, phụng sùng, sống phè phỡn bằng mồ hôi nước mắt của những kẻ cuồng tín, trái với câu chuyện trên cho ta thấy đức độ của Đức Giáo Chủ đối vơi tín đồ có giá trị khó lường. Hạnh đức khiêm tốn của Ngài thật vô cùng thánh thiện. Nhưng trong khi thời kỳ nầy nhiều Quỷ Vương xuống thế, bao mối đạo mới mọc lên như cỏ dại, kẻ xưng thầy xưng Phật lộng hành á vị, thì làm sao chúng ta phân biệt được ai tà ai chánh, gút mắt ấy được Đức Giáo Chủ phân giải:

Bây giờ bất luận người nào,

Không dùng của thế sắc màu cũng không.

Nói cho bổn đạo rõ lòng,

Ấy là chơn chánh mới hòng vinh vang.

(Quyển 3 Sám Giảng)

Bởi vậy giáo lý siêu thượng của Ngài mỗi ngày mỗi lan dần vào quần chúng, mỗi ngày hàng tín đồ càng lúc càng đông. Ấy cũng bởi đức khiêm tốn của Ngài trùm khắp. Lời tiên tri của Ngài tất thể chứng minh.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn