Mẩu chuyện số 80 - KHÔNG BIẾT THÌ KHÔNG DÙNG

23 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 42918)
Mẩu chuyện số 80 - KHÔNG BIẾT THÌ KHÔNG DÙNG

N

ăm Bính Tuất 1946, tôi Lâm Thành Tư tức Tư Thuốc được lịnh của ông Trần văn Soái, chỉ huy Vệ Quốc Đoàn Bộ đội Nguyễn Trung Trực số 1, bảo phải đích thân ra chiến khu Miền Đông để yết kiến Đức Thầy và dâng nhiều thư từ báo cáo về tình hình chiến sự Miền Tây cho Ngài.

Đến nơi, Sau khi làm bổn phận một trưởng ban dọ thám, nhiệm vụ của tôi đứng nép một bên kính cẩn chờ Thầy xem qua giấy tờ. Khi xem tờ giấy phúc trình của ông trần văn Soái, thấy có đoạn đề nghị ông Nguyễn Khoan Dùng tục gọi là cậu hai Dùng, làm chức thanh tra quân đội Nguyễn Trung Trực, Ngài nghiêm túc nói:

-Trong hàng tín đồ của tôi không có ông cậu và ông đạo. Ông Hai Dùng không hiểu quân sự, không dùng được!

Tôi cúi đầu vâng lịnh và tâm niệm từng lời để rồi khi trở về khu chiến Miền Tây nói rõ cho ông Trần văn Soái nghe.

Thuật theo lời ông Lâm Thành Tư.

PHẦN NHẬN XÉT:

Đọc chuyện trên, ta thấy Đức Thầy khéo dạy ông Năm Lửa không biết rõ thì chẳng nên dùng. Bởi vì, người trí lúc nào cũng phải sáng suốt, chánh kiến, nhận định mọi việc rõ ràng để khỏi phải chuốc lấy hậu quả khốc hại về sau.

Điểm thừ hai là Ngài dạy: Đạo của ngài không có ông cậu và ông đạo! Thật vậy, danh từ ông cậu hay ông đạo là để dành cho những người tu theo lối mê tín, dị đoan, như thượng xác cỡi đồng, để lừa bịp những người nhẹ dạ non lòng. Đức Tôn Sư của chúng ta biết rõ sau này sẽ có rất nhiều người tự xưng mình là Hòa Hảo, đệ tử sớ 1, số 2,. . .vv rồi vịnh vào giáo lý của Đức Thầy mà viết ra thi bài cho là giảng kệ. Khiến cho nghững người có tâm mà thiếu trí chạy theo mà tôn ti cho là Bồ tát lâm phàm hay là người tu đã chứng đắc. Bởi quá tin tưởng nên không cần tìm hiểu giả chơn, có khi họ nói trái lại chơn lý rồi cho là phá chấp hay vô tướng. Rồi lại có người ở phương xa gởi sách vở hoặc băng mà nói rằng: “không cần tu, không cần hành, đến khi lâm chung niệm đến danh hiệu người đó thì sẽ được người đó cứu độ”. Thế mà cũng có người tin theo. Chớ thật ra mình ăn mình mới no, mình tu mình mới đắc!

Lại có người có tâm nhưng thiếu trí nên thấy ai viết văn thơ thi bài thì chạy theo học hỏi, rồi còn khuyến dụ nhiều người non dạ chạy theo mình nữa. Thật là như kẻ cùng tử trong chéo áo có hạt ngọc mà không hay để đi xin của người cho cực khổ. Trong nhà có gỗ quí mà không biết xài, đem vứt bỏ đàng sau để chạy bôn ba tìm kiếm, để gặp khúc gòn sơn bóng rồi cho là gỗ quí. Thật là lầm thay! Thật là tiếc thay!

Vậy chúng ta ai là người trí, ngoan, và sáng thì chúng ta hãy rán học hỏi cho kỹ, nghĩ cho sâu, và hành đạo đúng theo giáo lý của Đức Huỳnh Giáo Chủ. Cũng như chúng ta vượt đại dương mà lúc nào cũng phải trông vào hải bàn để khỏi bị lạc hướng, do đó chúng ta phải luôn nhớ đến lời Đức Thầy chỉ dạy:

Lựa cho phải kèo xưa danh mộc,

Đừng để lầm thợ khéo sơn da.

Thì sau nầy đến lúc phong ba,

Dông gió lớn cột kèo khỏi gẫy.

(Sấm Giảng Quyển 4)

Hay là:

Làm theo lời chỉ ngày rày gặp Ta

(Từ Giã Bổn Đạo Khắp Nơi)

Để chúng ta có đủ cơ duyên, phước đức và công đức mà diện kiến Đức Tôn Sư trong ngày Long Hoa Đại Hội.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn