Khuyên Người Đời Tu Niệm - Đoạn 3

26 Tháng Sáu 200212:00 SA(Xem: 34357)
Khuyên Người Đời Tu Niệm - Đoạn 3

 Một người nhà lá hẩm hiu,

 Mà biết đạo lý mời Cùi lên chơi.

 Bàn qua kim-cổ một hồi,

 Cùi xuống giữa vời Châu-Đốc thẳng xông.

  Đến nơi thiên-hạ còn đông,

 Giả gái không chồng đi bán cau tươi.

 Thấy dân ở chợ nực cười,

 Xúm nhau trêu ghẹo đặng cười Gái Tơ.

  Buồn đời lăng mạ ngẩn-ngơ,

 Biến mất lên bờ liền giả cùi đui.

 Phố phường nhiều kẻ tới lui, 

 Thấy kẻ Đui Cùi chẳng muốn ngó ngang.

  Đời nay quý trọng người sang,

 Giả ra gây lộn nói toàn tiếng Tây.

 Tây, Nam, Chà, Chệt, chú, thầy,

 Nó thấy làm vầy chẳng bắt ngại nghi.

 Xuống thuyền quày quả một khi,

 Chèo lên Vĩnh-Tế vô thì núi Sam.

  Đi ngang chẳng ghé chùa am,

 Xuôi dòng núi Sập đặng làm người ngu.

 Xem qua đầu tóc u-xù,

 Cũng như người tội ở tù mới ra.

  Chèo ghe rao việc gần xa,

 Bồng-Lai Tiên-Cảnh ai mà đi không ?

  Nhiều người tâm đạo ước mong,

 Nếu tôi gặp được như rồng lên mây.

 Ấy là tại lịnh Phương Tây,

 Cho kẻ bạo tàn kiến thấy Thần Tiên.

  Có người nói xéo nói xiên,

 Chú muốn kiếm tiền nói gạt bá gia.

 Thoáng nghe lời nói thiết tha,

 Rưng rưng nước mắt chèo về Mặc-Dưng.

  Tay chèo miệng cũng rao chừng,

 Đường đi tiên cảnh ai từng biết chưa ?

 Khúc thời nhắc lại đời xưa,

 Lúc chàng Lý-Phủ đổ thừa Trọng-Ngư.

  Nhà anh có của tiền dư,

 Sao chẳng hiền-từ thương-xót bá gia ?

 Bấy giờ gặp việc thiết-tha,

 Bạc vàng có cứu anh mà hay không ?

  Hết tây Điên lại nói đông,

 Có ai thức-tỉnh để lòng làm chi !

 Mặc-Dưng mất dạng Từ-Bi,

 Thuyền đi trở ngược về thì Vàm-Nao.

  Dòm xem thiên-hạ lao-xao,

 Không ghé nhà nào cũng gọi vài câu.

 Con sông nước chảy vòng cầu,

 Ngày sau có việc thảm-sầu thiết-tha.

  Chừng ấy nổi dậy phong-ba,

 Có con nghiệt-thú nuốt mà người hung.

 Đến chừng thú ấy phục-tùng,

 Bá-gia mới biết người Khùng là ai.

  Bây giờ phải chịu tiếng tai,

 Giảng Đạo tối ngày mà chẳng ai nghe.

 Đời như màn nọ bằng the,

 Hãy rán đọc vè của kẻ Khùng Điên.

  Khỏi vàm Điên mới quày thuyền,

 Xuống miền Cao-Lãnh lại phiền lòng thêm.

 Tới đây ca hát ban đêm,

 Ai có thù hềm chửi mắng cũng cam.

  Cho tiền cho bạc chẳng ham,

 Quyết lòng dạy-dỗ dương-trần mà thôi.

 Nghe rồi thì cũng phủi rồi,

 Nào ai có biết đây là người chi.

  Trở về Phong-Mỹ một khi,

 Thuyền đi một mạch tới thì Rạch-Chanh.

 Ghe chèo khúc quẹo khúc quanh,

 Ở đây có một người lành mà thôi.

  Nhắc ra tâm trí bồi-hồi,

 Khó đứng khôn ngồi thương xót bá-gia.

 Kiến-Vàng làng nọ chẳng xa,

 Kíp mau tới đó vậy mà thử coi.

  Xứ nầy nhà cửa ít-oi,

 Mà trong dân sự nhiều người chơn tu.

  Thấy người đói rách xin xu,

 Ra tay cứu vớt đui mù chẳng chê.

 Khỏi đây đến chỗ bộn-bề,

 Rõ ràng Bến-Lức đã kề bên ghe.

  Giả Người Tàn Tật đón xe,

 Rồi lại nói vè ròng việc Thiên-cơ.

 Hết vè rồi lại nói thơ,

 Làm cho bá-tánh ngẩn-ngơ trong lòng.

  Thơ vè Điên đã nói xong,

 Đi luôn Ba-Cụm kẻo lòng ước-mơ.

 Tới đây dẹp hết vè thơ,

 Giả Người Bán Mắm quá khờ quá quê.

  Chợ này thiên-hạ bộn-bề,

 Kẻ nhún người trề chê mắm chẳng ngon.

 Bạn hàng tiếng nói quá dòn:

 Giá nầy chẳng bán còn chờ chuyện chi ?

  Bưng thời kẻ níu người trì:

 Ở đây không bán chị thì đi đâu ?

 Dứt lời rồi lại câu-mâu,

 Mắng: con đĩ chó khéo hầu làm khôn !

  Muốn làm cho có người đồn,

 Biến mất xác hồn cho chúng chỉn ghê.

 Nói ra thêm thảm thêm thê,

 Ông Lãnh dựa kề giả Bán Trầu Cau.

  Bạn hàng xúm lại lao-xao:

 Ông bán giá nào nói thử nghe coi ?

 Trầu thời kẻ móc người moi,

 Còn cau bẻ giấu thấy lòi tánh tham.

 Thấy già bán rẻ nó ham, 

 Bị thêm quê dốt nó làm thẳng tay.

  Ghe người biến mất bằng nay,

 Cho chúng biết tài của kẻ Thần Tiên.

 Bến Thành đến đó đậu liền,

 Gặp hai thằng lính tra liền thuế thân.

  Tớ Thầy nói chuyện cân-phân:

 Mới lỡ một lần xin cậu thứ-tha.

  Hai người tôi ở phương xa,

 Bởi chưng khổ-não mới là nổi trôi.

 Lính nghe vừa dứt tiếng rồi,

 Khoát nạt một hồi rồi lại bắt giam.

  Thấy đời trong dạ hết ham,

 Ghe người biến mất coi làm chi đây.

 Tức thời Điên giả làm thầy,

 Đi coi đi bói khắp trong phố phường.

  Có người tu niệm đáng thương,

 Điên mới chỉ đường Tịnh-Độ vãng sanh.

 Dạo cùng khắp cả Sài-Thành,

 Khi ca khi lý nói rành Thiên-cơ.

  Bá-gia bá-tánh làm ngơ,

 Tưởng như những kẻ nói thơ kiếm tiền.

 Văn-minh trọng bạc trọng tiền,

 Khôn-ngoan độc-ác làm phiền người xưa.

  Mặc ai ghét ghét ưa ưa,

 Chẳng dám nói bừa cho bá-tánh nghe.

 Phiền-ba ngựa ngựa xe xe,

 Điên giả người què Gia-Định thẳng xông.

  Què nầy đường xá lảu-thông,

 Khắp trong thiềng-thị rồi thì nhà-quê.

 Kêu cơm bá tánh nghe ghê,

 Thêm nói bộn-bề những việc về sau.

  Dương-trần bàn tán thấp cao,

 Chẳng biết người nào rõ việc tiên-tri.

  Giã từ Gia-Định một khi,

 Thuyền loan trực chỉ đến thì Cần-Thơ.

 Tới đây giả Kẻ Quá Khờ,

 Vợ điên chồng lại đứng hờ một bên.

  Phố-phường xóm dưới đầu trên,

 Cùng người đi chợ xúm nhau reo cười.

 Thị-thiềng hiền-đức được mười,

 Phần nhiều xúm lại chê cười người điên.

  Vợ thời ca hát huyên-thiên,

 Chồng chẳng có tiền lại quán xin cơm.

 Bá gia coi thể rác-rơm,

 Ai cũng sẵn hờm đặng có ghẹo chơi.

  Điên mà ca hát việc đời,

 Với việc hiện thời khổ não Âu-Châu.

 Chạy cùng chẳng sót đâu đâu,

 Lòng quá thảm sầu lìa lại Vĩnh-Long.

  Chợ quê giảng dạy đã xong,

 Thuyền loan trực chỉ đến rày Bến-Tre.

 Chợ nầy đậu tại nhà bè,

 Giả Chị Bán Chè dạo khắp các nơi.

  Giọng rao rặt tiếng kim thời,

 Rước rước mời mời anh chị mua ăn.

 Trẻ già qua lại lăng-xăng,

 Nói nói rằng rằng những việc bướm-ong.

  Gánh chè bán hết vừa xong,

 Điên cũng nói ròng chuyện khổ về sau.

 Nói rồi chơn bước mau mau,

 Lìa xa thiềng-thị đến thì thôn-quê.

  Đi đâu cũng bị nhún trề,

 Kẻ lại chửi thề nói: lũ bá-vơ.

 Thấy đời tai lấp mắt ngơ,

 Lúc ở trên bờ khi lại đi ghe.

  Dạo cùng khắp tỉnh Bến-Tre,

 Đủ bực thơ vè lìa lại Trà-Vinh.

 Tới đây bày đặt hát kình,

 Đua nhau bán thuốc mặc tình mua không.

  Nói ra những chuyện bông-lông,

 Trách trong lê-thứ không lòng từ-bi.

 Gặp người đói khó khinh-khi,

 Điền-viên sự sản ai thì làm cho.

 Dạy rồi thuyền lại Mỹ-Tho,

 Khuyên trong trần-hạ rán lo tu-trì.

  Xưa nay không có mấy khi,

 Dương-trần có Phật vậy thì xuống đây.

 Chợ quê giáp hết thuyền quay,

 Đi trở lộn về Ông-Chưởng giảng dân.

  Quản chi nắng Sở mưa Tần,

 Chèo xuôi chèo ngược mấy lần không thôi.

 Thảm thương bá-tánh lắm ôi !

 Bồng-Lai Tiên-Cảnh rao rồi một khi.

  Nếu ai rảnh việc thì đi,

 Còn mắc nợ thì ở lại dương-gian.

 Có người xưng hiệu ông Quan,

 Tên thiệt Vân-Trường ở dưới dinh Ông.

 Thấy đời cũng bắt động lòng,

 Ghé vào tệ-xá thẳng xông lên nhà.

  Mình người tu-niệm vậy mà,

 Nói chi lớn tiếng người mà khinh-khi.

 Người nhà cảm tạ một khi,

 Cúng năm cắc bạc tiền đi Non Bồng.

  Xuống thuyền xuôi nước thẳng xông,

 Ghé nhà chủ Phối xem lòng Đạo Ba.

 Ngồi chơi đạo-lý bàn qua,

 Mấy bà có biết lúa mà bay không ?

 

(Kiểm bài ngày 20-9-2010)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn