Kệ Dân Của Người Khùng - Đoạn 2

26 Tháng Sáu 200212:00 SA(Xem: 24948)
Kệ Dân Của Người Khùng - Đoạn 2


Thấy bá-tánh nhiều điều tai-khổ,
 Khùng thương dân nên phải hết lời.

Dạo Lục-Châu chẳng có nghỉ-ngơi,

Mà lê-thứ nào đâu có biết.

Dạy Đạo chánh vì thương Nam-Việt,

Ở Cao-Miên vì mến Tần-Hoàng.

Trở về Nam đặng có sửa-sang,

Cho thiện-tín đuợc rành chơn-lý. 

Trong Sáu-Tỉnh nhiều điều tà-mị,

Tu-hành mà vị-kỷ quá chừng.

Thì làm sao thoát khỏi trầm-luân,

Khuyên bổn-đạo rán tầm nẻo chánh.

Chừng lập Hội xác thân mới rảnh,

Nếu không thời khó thấy Phật Trời.

Khùng dạy dân chẳng dám nghỉ-ngơi,

Đi chẳng kể tấm thân già cả.

Cảnh trần-thế mặc ai thong-thả,

Chớ lòng ta chẳng đắm hồng-trần. 

Có thân thì rán giữ lấy thân,

Để đến việc ăn-năn chẳng kịp.

Yêu những kẻ tâm đầu ý hiệp,

Mến những ai biết kiếm Đạo-mầu.

Cảnh Tây-Thiên báu ngọc đầy lầu,

Rán tu tỉnh tìm nơi an dưỡng.  

Kẻ hiền-đức sau nầy được hưởng,

Phép Thần-Linh của Đức Di-Đà.

Lại được thêm thoát khỏi Ta-Bà,

Khỏi luân chuyển trong vòng Lục Đạo.

Đức Diêm-Chúa yêu người hiền thảo,

Trọng những ai biết niệm Di-Đà.

Lại được gần Bệ-Ngọc Long-Xa,

Coi chư quốc tranh-giành châu-báu. 

Trai nhỏ tuổi kính thành trưởng lão,

Gái bé thơ biết trọng tuổi già.

Rán tỉnh tâm dẹp được lòng tà,

Thì được thấy Phật, Tiên, Thần, Thánh. 

Việc hung-dữ hãy nên xa lánh,

Theo gương hiền trau sửa làm người.

Sau tà-tinh ăn sống nuốt tươi,

Mà bá-tánh chẳng lo cải thiện.

Miệng dương-thế hay bày nói huyễn,

Sách Thánh Hiền ghét kẻ nhiều lời.

Khuyên chúng-sanh niệm Phật coi đời,

Cõi Hạ-Giái rồng mây chơi giỡn. 

Ở chòm-xóm đừng cho nhơ-bợn,

Rán giữ gìn phong-hóa nước nhà.

Câu tam-tùng bọn gái nước ta,

Chữ hiếu-nghĩa trẻ trai cho vẹn.

Ghét những kẻ có ăn bỏn-sẻn,

Thương những người đói rách lương hiền.

Muốn tu-hành thì phải cần-chuyên,

Tưởng nhớ Phật chớ nên sái buổi,

Kẻ phú-quí đừng vong cơm nguội.

Sau đói lòng chẳng có mà dùng. 

Ta yêu đời than-thở chẳng cùng,

Mà bá-tánh chẳng theo học hỏi.

A-Di-Đà nhìn xem khắp cõi,

Đặng trông chờ mong-mỏi chúng-sanh.

Hiện hào-quang ngũ sắc hiền lành,

Đặng tìm kiếm những người hiền-đức.

Kẻ tâm-trí mau mau tỉnh-thức,

Kiếm Đạo-mầu đặng có hưởng nhờ. 

Chốn hồng-trần nhiều cảnh nhuốc-nhơ,

Rán hiểu rõ huyền-cơ mà tránh.

Chốn tửu-điếm ta nên xa lánh,

Tứ-đổ-tường đừng có nhiễm vào.

Người tránh xa mới gọi trí cao,

Sa bốn vách mang điều nhơ-nhuốc.

Muốn tu tỉnh nay đà gặp cuộc,

Đức Di-Đà truyền mở Đạo lành.

Bởi vì Ngài thương xót chúng-sanh,

Ra sắc lịnh bảo Ta truyền dạy.

Nên khổ-lao Khùng không có nại,

Miễn cho đời hiểu đặng Đạo-mầu.

Ai muốn tầm Đạo cả cao sâu,

Thì hãy dẹp tánh tình ích-kỷ.

Mau trở lại đừng theo tà-quỉ,

Tham, Sân, Si chớ để trong lòng.

Phải giữ lòng cho được sạch-trong,

Mới thoát khỏi trong vòng bịnh khổ.

Lớp đau chết kể thôi vô số,

Thêm tà-ma yêu-quái chật đường. 

Chốn hồng-trần nhiều nỗi thảm-thương,

Làm sao cứu những người hung-ác.

Khắp thế-giới cửa nhà tan-nát,

Cùng xóm làng thưa-thớt quạnh-hiu.

Bấy lâu nay nuôi dưỡng chắt-chiu,

Nay tận-diệt lập đời trở lại.

Khắp lê-thứ biến vi thương-hải,

Dùng phép-mầu lập lại Thượng-Ngươn. 

Việc Thiên-Cơ Khùng tỏ hết trơn,

Cho trần-hạ tường nơi lao-lý.

Lão nào có bày điều ma-mị,

Mà gạt-lường bổn-đạo chúng-sanh.

Đức Minh-Vương ngự chốn Nam-Thành,

Đặng phân xử những người bội nghĩa.

Trung với hiếu ta nên trau-trỉa,

Hiền với lương bổn-đạo rèn lòng.

Thường nguyện-cầu siêu-độ Tổ-Tông,

Với bá-tánh vạn dân vô sự.

Đời Ngươn-Hạ nhiều người hung-dữ,

Nên xảy ra lắm sự tai-ương.

Đức Di-Đà xem thấy xót-thương,

Sai chư Phật xuống miền dương-thế.

Tu kíp kíp nếu không quá trễ,

Chừng đối đầu khó kiếm Điên Khùng.

Cứu lương-hiền chẳng cứu người hung,

Kẻ gian-ác đến sau tiêu-diệt. 

Nay trở lại như đời Trụ-Kiệt,

Hãy tu nhơn chớ có tranh-giành.

Tuy nghèo hèn mà chí cao-thanh,

Được hồi-phục nhờ ơn chư Phật. 

Hãy thương-xót những người tàn-tật,

Thấy nghèo hèn chớ khá khinh cười.

Trên Năm-Non rồng phụng tốt-tươi,

Miền Bảy-Núi mà sau báu-quí.

Mặc trai gái trẻ già có nghĩ,

Thì khoan cười tôi rất cám ơn.

Khùng ra đời truyền dạy thiệt hơn,

Chư bổn-đạo chớ nên khinh rẻ.

Nay Khùng đã hết già hoá trẻ,

Nên giữa đồng bỗng lại có sông.

Ở Tây-Phương chư Phật ngóng trông,

Chờ bá-tánh rủ nhau niệm Phật.

Làm nhơn-ái ắt tiêu bệnh-tật,

Vậy hãy mau tầm Đạo Thích-Ca.

Phật tại tâm chớ có đâu xa,

Mà tìm kiếm ở trên Non-Núi. 

Chúng đục đẽo những cây với củi,

Đắp xi-măng sơn phết đặt tên.

Ngục A-Tỳ dựa kế một bên,

Chờ những kẻ tu hành giả-dối.

Khuyên sư-vãi mau mau cải-hối,

Làm vô-vi chánh Đạo mới mầu.

Đạo Thích-Ca nhiều nẻo cao sâu,

Hãy tìm kiếm cái không mới có.

Ngôi Tam-Bảo hãy thờ Trần-Đỏ,

Tạo làm chi những cốt với hình.

Khùng nói cho già trẻ làm tin,

Theo Lục-Tổ chớ theo Thần-Tú.

Khuyên bổn-đạo chớ nên mê ngủ,

Thức dậy tìm Đạo chánh của Khùng.

Đặng sau xem liệt quốc tranh hùng,

Được sanh sống nhờ ơn Chín-Bệ.

Hóa phép lạ biết bao mà kể,

Chín từng mây nhạc trổi tiêu-thiều.

Kẻ tà-gian sau bị lửa thiêu,

Người tu niệm sống đời thượng-cổ.

Khùng vưng lịnh Tây-Phương Phật-Tổ,

Nên giáo-truyền khắp cả Nam-Kỳ.

Hội Long-Hoa chọn kẻ tu-mi,

Người hiền đức đặng phò chơn Chúa. 

Khuyên những kẻ giàu sang có của,

Hãy mở lòng thương-xót dân nghèo.

Cảnh vinh-hoa lại quá cheo-leo,

Nhà giàu có sau nhiều tai-ách.

Hỡi bá-tánh rừng sâu có mạch,

Tuy u-minh mà có đền vàng.

Lịnh Quan-Âm dạy biểu Khùng troàn,

Cho bổn-đạo rõ nguồn chơn-lý.

Lũ thầy-đám hay bày trò khỉ,
 Mượn kinh luân tụng mướn lấy tiền.

Chốn Diêm-Đình ghi tội liên-miên,

Mà tăng-chúng nào đâu có rõ.


 
 

 

(Kiểm bài ngày 20-9-2010)
Ý kiến bạn đọc
02 Tháng Mười Một 20117:00 SA
Khách
Good point. I hadn't tohghut about it quite that way. :)
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn