Khuyên Người Đời Tu Niệm - Đoạn 4

26 Tháng Sáu 200212:00 SA(Xem: 34272)
Khuyên Người Đời Tu Niệm - Đoạn 4

 Có người đạo-lý hơi thông,

 Xin Ông bày tỏ cho tôi hiểu rày.

  Điên nghe liền mới tỏ bày:

 Lúa bay về núi dành rày ngày sau.

 Hỏi qua tu niệm âm-hao,

 Không biết câu nào trái ý Đạo Ba.

 Buồn đời Điên mới bước ra,

 Tay gay chèo quế dạo thì khắp nơi.

  Đi hoài chẳng có nghỉ ngơi,

 Miệng cũng rao mời Tiên-cảnh Bồng-Lai.

 Có người xuống bến bằng nay,

 Mách chơi ít tiếng người rày mạng vong.

  Nhà ngươi thiệt chẳng có lòng:

 Đòi đã hai lần sao chẳng chịu đi ?

 Thương đời ta luống sầu-bi,

 Đò đi tới chốn ăn thì bao nhiêu ?

  Điên rằng tôi chẳng ham nhiều,

 Bao nhiêu tự ý cho nhiều chẳng ham.

 Điên nầy bụng chẳng có tham,

 Ghe đã chở đầy chật nứt trong mui.

  Già đây cũng chở cầu vui,

 Vậy chú hãy ngồi ngay chỗ sau đây.

 Thấy người lòng dạ tà-tây:

 Thân tôi làm vầy ông chẳng cho vô ?

  Trong mui đã mát lại khô,

 Tôi có đủ tiền mà trả cho ông.

  Trong mui dòm thấy trống không,

 Bước nhầu vào đó máu hồng trào ra.

  Cho người hung bạo biết Ta,

 Thuyền Người biến mất vậy mà còn chi.

 Trở lên Chợ-Mới một khi,

 Chèo lên chèo xuống vậy thì cũng rao.

  Năm xưa đây có máu đào,

 Mà nay chưa có người nào chơn tu.

 Nào Điên có muốn kiếm xu,

 Mà trong trần-hạ đui mù không hay.

  Hỏi ông người ở đâu rày,

 Trả lời rằng ở Non cày Vua Nghiêu.

 Tới đây trong dạ buồn hiu,

 Bỏ ghe Điên cũng đánh liều chưa thôi.

  Giả ra một Kẻ Hàn Nồi,

 Khắp trong hàng xóm đi rồi sạch trơn.

 Tới đâu cũng tỏ thiệt hơn,

 Nhà tôi vốn thiệt có đờn năm dây.

  Tôi còn mắc cái nợ nầy,

 Nên mới làm vầy cho giải quả-căn.

 Nhà tôi đâu phải khó-khăn,

 Đem theo trong xách bạc hằng tám mươi.

  Nhiều người nghe nói reo cười,

 Thân tôi lao-lý anh cười tôi chi ?

 Giã từ Chợ-Mới một khi,

 Thuyền đi xuôi ngược đến thì Ba-Răng.

  Ít ai biết được đạo hằng,

 Ghé am thầy pháp nói rằng lỡ chơn.

 Trước sau bày tỏ nguồn cơn,

 Vì thương lê-thứ chi sờn lòng Đây.

  Có người lối xóm muốn gây,

 Xin sáu trái bắp liền quày xuống ghe.

 Ghe Điên vốn thiệt ghe be,

 Mà lại Điên nhè nước ngược thẳng xông.

  Ra oai thuyền chạy như dông,

 Người nhà xuống bến trong lòng ngại nghi.

 Ông nầy chẳng biết người chi,

 Chèo quế vậy thì mạnh bạo quá tay.

  Thần Tiên mà chẳng ai hay,

 Cứ biếm nhẻ hoài buồn dạ Người Xưa.

 Đời nay mỏng tựa màn thưa,

 Khuyên trong lê-thứ chẳng thừa một câu.

  Thân nầy chẳng nệ mau lâu,

 Miễn cho bá-tánh gặp chầu vinh-huê.

 Thương trong trần-hạ thảm-thê,

 Lao-khổ nhiều bề chớ chẳng còn vui,

  Nhiều người nghèo khổ hẩm-hui,

 Không đất cặm dùi mà chẳng ai thương.

 Con thuyền đương lướt gió sương,

 Bỗng nghe tiếng khóc tư-lương ai-hoài.

  Có người ở xóm bằng nay,

 Bị mất trộm rày đồ-đạc sạch trơn.

 Du-thần bày tỏ nguồn cơn:

 Rằng người nghèo-khó đương hờn phận duyên.

  Điên nghe vội-vã quày thuyền,

 Dùng khoa coi bói giải phiền phàm nhơn.

  Coi rồi bày tỏ thiệt hơn,

 Khuyên cô đừng giận đừng hờn làm chi.

 Rồi đi dạo xóm một khi,

 Đi lên nhà thì giã gạo mà chơi.

  Vào nhà nói chuyện một hơi,

 Gặp người bán thuốc cũng thời ghé vô:

  Mua một ve uống hỡi cô,

 Uống vô bổ khoẻ trị nhiều chứng phong.

  Uống thì pha nước nóng trong,

 Chớ đừng pha rượu nó hòng kỵ thai.

 Hai thằng ở xóm bằng nay,

 Nó nói ngày rày thuốc chẳng có hay.

  Người cha đi lại thấy rầy:

 Thiệt mấy đứa nầy cãi-cọ làm chi.

 Bước ra nhà nọ một khi,

 Đi lên đi xuống kiếm thì xe lôi.

  Gặp xe chẳng có lên ngồi,

 Chạy trước đi rồi ngừng lại chỗ kia.

 Xóm nầy kẻ ghét người ưa,

 Ghé vào nhà nọ nhổ bừa cái răng.

  Nhổ rồi lui tới lăng-xăng,

 Liền bước xuống thuyền Thầy Tớ thả trôi.

 Vàm-Nao rày đã đến rồi,

 Quày thuyền ghé lại bằng nay Chợ-Đình.

  Hát hai câu hát huê-tình,

 Đậu xem dân chúng Chợ-Đình làm sao.

 Sáng ngày chợ nhóm lao-xao,

 Giả Bận Áo Màu ai cũng dòm xem.

  Mấy thằng trai trẻ thấy thèm,

 Đứng xa quanh-quẩn nói gièm với nhau.

 Đứa nầy nói để cho tao,

 Đứa kia xạo-xự áo màu quá ngon.

  Nhắc ra động tấm lòng son,

 Buồn cho lê-thứ sao còn ham vui.

 Ở đây một buổi ghe lui,

 Về trên Bảy-Núi ngùi-ngùi thương dân.

 Thầy Trò chẳng nại tấm thân,

 Rảo khắp Non Tần bận nữa thử coi.

  Chơn-tu thì quá ít-oi,

 Nhiều người ẩn-sĩ quá lòi tánh tham.

 Đi lần ra đến núi Sam,

 Đến nơi rảo khắp chùa am của người.

  Dạy rồi bắt quá tức cười,

 Thầy tu nhiều kẻ biếng lười quá tay.

 Trẻ già biến hóa ai hay,

 Dạo trong Bảy-Núi chẳng nài công lao.

  Rú-rừng lúc thấp lúc cao,

 Giả ra Nghèo-Khó vào nhiều am-vân.

 Tu hành nhiều kẻ tham sân,

 Làm sao cho đặng mau gần Phật-Tiên.

 Ai ai cũng cứ ham tiền, 

 Ấy là đem sợi xích-xiềng trói thân.

 Lìa xa Bảy-Núi lần lần,

 Xuống thuyền trực chỉ lên gần Hà-Tiên.

  Đến đây giả Kẻ Không Tiền,

 Rảo khắp thị-thiềng xin-xỏ bá-gia.

 Đi rồi cũng quá thiết-tha,

 Trở về non cũ đặng mà dạo chơi.

  Non Tiên gió mát thảnh-thơi,

 Nhưng nhớ việc đời lụy ngọc nhỏ sa.

 Xuống trần lúc hát lúc ca,

 Mà trong lê-thứ có mà biết chi.

  Nam-mô hai chữ từ-bi,

 Trần-hạ nói gì đây cũng làm thinh.

 Tu thời nhàn hạ thân mình,

 Phần Điên khuyên nhủ mặc tình ghét ưa.

  Thiên-cơ ai dám nói thừa,

 Mà trong bá tánh chẳng ưa Điên Khùng.

 Xuống thuyền chèo quế thung-dung,

 Đi dạy đủ chỗ khắp cùng thử coi.

  Rạch-Giá chợ nọ thoi-loi,

 Gần nơi ven biển cá mòi nhiều hơn.

 Tới đây giả Kẻ Có Cơn,

 Khi say khi tỉnh lúc hờn số căn.

  Dương-trần đi lại lăng-xăng,

 Chê chê nhạo nhạo cười rằng quân điên.

 Ở đâu mà tới thị-thiềng,

 Lính chẳng bắt xiềng nó lại bót đi.

  Lòng thương vì tánh từ-bi,

 Dạy-dỗ chuyện cùng mà chẳng ai nghe.

 Dạy rồi Điên lại xuống ghe,

 Long-Xuyên, Sa-Đéc nói ròng vè-thơ.

  Vợ chồng nghèo khổ bơ-vơ,

 Ở nơi giữa chợ lại khờ lại quê.

  Buồn trong lê thứ ủ-ê,

 Sóc-Trăng chợ ấy thuyền kề đến nơi.

  Đến đâu thì cũng tả-tơi,

 Nói rõ việc đời sắp khổ sắp lao.

  Thị-thiềng thiên hạ lao-xao,

 Chẳng có người nào tu niệm hiền-lương.

 Thấy trong trần-hạ thảm thương,

 Đâu có biết đường chơn chánh mà đi.

 Lìa xa đô-thị một khi,

 Thuyền-loan trực chỉ đến thì Bạc-Liêu.

  Chợ nầy tàn ác quá nhiều,

 Phố-phường dân Thổ dân Tiều nhiều hơn.

 Đi cùng thành-thị ráo trơn,

 Cà-Mau đến đó thiệt hơn tỏ bày.

  Cho trong bá-tánh chợ nầy,

 Rõ việc dẫy đầy lao-lý về sau.

 Đường đi lao-khổ sá bao,

 Miễn cho trần-hạ biết vào đường tu.

  Tu-hành đâu có tốn xu,

 Mà sau thoát khỏi lao-tù thế-gian.

 Thầy Trò lắm cảnh gian-nan,

 Chừng nào hết khổ mới an tấm lòng.

  Đằng-vân đến tỉnh Gò-Công,

 Vì thương dân-thứ mới hòng đến đây.

 Xưa kia bão-lụt tỉnh này,

 Mà sau cảnh khổ xứ nầy gần hơn.

  Yêu dân lòng nọ chẳng sờn,

 Thầy hát Tớ đờn dạy cũng khắp nơi.

 Khỏi đây Bà-Rịa tách vời,

 Đến đó vậy thời trời mới sáng ra.

  Chợ nầy đông-đúc người ta,

 Nhiều đuông chà-là lại với nho tươi.

 Đến đây Thầy Tớ hóa mười,

 Nói nói cười cười bán thuốc Sơn Đông.

 

(Kiểm bài 20-9-2010)

Ý kiến bạn đọc
29 Tháng Tám 20117:00 SA
Khách
Hahhaaha. I'm not too bright today. Great post!
22 Tháng Năm 20117:00 SA
Khách
You’re the one with the birans here. I’m watching for your posts.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn