Khuyên Người Đời Tu Niệm - Đoạn 1

26 Tháng Sáu 200212:00 SA(Xem: 43731)
Khuyên Người Đời Tu Niệm - Đoạn 1

 

 Hạ nguơn nay đã hết đời,

  Phong ba biến chuyển đổi dời gia cang.

 Năm Mèo Kỷ-Mão rõ ràng, 

  Khắp trong trần hạ nhộn nhàng xiết chi.

 Ngồi buồn Điên tỏ một khi,

  Bá gia khổ-não vậy thì từ đây.

 Cơ trời thế cuộc đổi xây,

  Điên mới theo Thầy xuống chốn phàm-gian.

 Thấy đời ly-loạn bất an,

  Khắp trong các nước nhộn-nhàng đao binh.

 Kẻ thời phụ nghĩa bố-kình,

  Nguời thời trung-hiếu chẳng gìn vẹn hai.

 Nên Điên khuyên-nhủ bằng nay,

  Xin trong lê-thứ ngày rày tỉnh tâm.

 Cơ thâm thì họa diệc thâm,

  Nào trong sách sử có lầm ở đâu.

 Người khôn nghe nói càng rầu,

  Người ngu nghe nói ngửa đầu cười reo.

 Rồi sau sẽ thấy hùm beo,

   Khắp trong bá tánh hiểm-nghèo đáng thương.

 Điên nầy vưng lịnh Minh-Vương,

  Với lịnh Phật đường đi xuống giảng dân.

 Thấy trong bá tánh phàm trần,

  Kẻ khinh người nhạo Thần Tiên quỉ tà.

 Mặc ai bàn tán gần xa,

  Quỉ của Phật Bà sai xuống cứu dân.

  Kẻ xa thì mến đức-ân,

  Làm cho người gần ganh-ghét khinh khi.

 Nam mô, mô Phật từ-bi,

  Miệng thì niệm Phật lòng thì tà-gian.

 Khắp trong bá-tánh trần-hoàn,

 Cùng hết xóm làng đều bỉ người Điên.

 Điên nầy xưa cũng như ai,

  Vào các ra đài tột bực giàu-sang.

 Nghĩ suy danh-lợi chẳng màng,

  Bèn lên ẩn dật lâm san tu-trì.

 Nhờ Trời may mắn một khi,

  Thẩn-thơ lại gặp Đức Thầy Bửu-Sơn.

 Cúi đầu Điên tỏ nguồn-cơn, 

   Động lòng bác-ái ra ơn dạy truyền.

  Thấy Điên tâm tánh quá thiềng,

  Nội trong sáu khắc biết liền Thiên-cơ.

 Chuyện nầy thôi nói sơ-sơ,

  Để rộng thì giờ nói chuyện chơn-tu.

  Dương-trần kẻ trí người ngu,

  Ham võng ham dù danh-lợi xuê-xang.

 Cờ đà đến nước bất an,

  Chẳng lo tu niệm tham gian làm gì.

  Phật, Trời thương kẻ nhu-mì, 

  Trọng cha, yêu Chúa kính vì tổ-tông.

 Ngồi buồn nói chuyện bông-lông,

  Khắp trong trần-hạ máu hồng nhuộm rơi.

  Chừng nào mới đặng thảnh-thơi,

  Dậu Phật ra đời thế-giới bình-yên.

 Điên nầy Điên của Thần-Tiên,

  Ở trên Non Núi xuống miền Lục-Châu.

  Đời còn chẳng có bao lâu,

  Rán lo tu-niệm đặng chầu Phật-Tiên.

 Thế-gian ít kẻ làm hiền,

  Nhiều người tàn-bạo làm phiền Hoá-Công.

  Thế-gian chuyện có nói không,

  Đến hội Mây-Rồng thân chẳng toàn thây.

 Việc đời đến lúc cấn gay,

  Mà cũng tối ngày nói xéo nói xiên.

  Dương-trần tội ác liên miên,

  Sau xuống huỳnh-tuyền Địa-ngục khó ra.

 Điên nầy nói việc gần xa,

  Đặng cho lê-thứ biết mà lo tu.

  Tu cho qua cửa Diêm-phù,

  Khỏi sa Địa-ngục ngao du Thiên-đài.

 Đường đời chẳng có bao dai, 

  Nên viết một bài cho bá-tánh coi.

  Tuồng đời như pháo châm ngòi,

  Bá-gia yên lặng mà coi Khùng này.

 Khùng thời ba Tớ một Thầy,

  Giảng dạy dẫy-đầy rõ việc Thiên-cơ.

  Điên đây còn dại còn khờ,

  Yên-lặng như tờ coi chúng làm sao.

 Bá-gia kẻ thấp người cao,

  Chừng thấy máu đào chúng mới chịu tu.

  Bây giờ giả dại giả ngu,

  Cũng như Nhơn-Quí ở tù ngày xưa.

 Lúc nầy kẻ ghét người ưa,

   Bị Điên nói bừa những việc vừa qua.

  Dương-trần biếm nhẻ gần xa,

  Nói quỉ nói tà đây cũng cam tâm.

 Ngồi buồn nhớ chuyện xa-xăm,

  Dạo trong Bảy-Núi cười thầm sư-mang.

 Nói rằng lòng chẳng ham sang,

  Sao còn ham của thế-gian làm gì ?

  Việc nầy thôi quá lạ kỳ,

  Cũng trong Phật-Giáo sao thì chê khen.

 Lúc nầy tâm trí rối beng,

  Tiếng quyển tiếng kèn mặc ý bá-gia.

  Hết gần rồi lại tới xa,

  Dân-sự nhà nhà bàn tán cười chơi.

 Chuyện nầy cũng lắm tuyệt-vời,

  Giả như Hàn-Tín đợi thời lòn trôn.

  Đến sau danh nổi như cồn,

  Làm cho Hạng-Võ mất hồn mấy khi.

 Chuyện xưa thanh-sử còn ghi,

  Khen anh Hàn-Tín vậy thì mưu cao.

 Chuyện đời phải có trước sau,

  Điên Khùng khờ dại mà cao tu hành.

 Bá gia phải rán làm lành,

  Niệm-Phật cho rành đặng thấy Thần-Tiên.

 Thương đời trong dạ chẳng yên,

  Khắp trong lê-thứ thảm phiền từ đây.

  Ngày nay thế-cuộc đổi xây,

  Rán lo tu niệm đặng Thầy cứu cho.

 Mảng theo danh-lợi ốm-o,

  Sẵn của hét hò đứa ở người ăn.

 Đừng khi nhà lá một căn, 

  Mà biết niệm Phật sau bằng bạc muôn.

  Giàu sang như nước trên nguồn,

  Gặp cơn mưa lớn nó tuôn một giờ.

 Cửu-Huyền Thất-Tổ chẳng thờ,

  Để thờ những Đạo ngọn cờ trắng phau.

 Dương-trần bụng dạ nhiều màu,

  Thấy cảnh bên Tàu sao chẳng nghĩ suy.

 Lời xưa người cổ còn ghi,

  Những việc lạ kỳ nay có hay chưa ?

  Chưa là với kẻ chẳng ưa,

  Chớ người tâm đạo biết thừa tới đâu.

 Bá-gia mau kíp lo âu,

  Để sau đối đầu chẳng đặng toàn thây.

 Việc đời nói riết thêm nhây,

  Nếu muốn làm Thầy phải khổ phải lao.

 Mèo kêu bá tánh lao-xao,

   Đến chừng rồng rắn máu đào chỉn ghê. 

  Con ngựa lại đá con dê,

  Khắp trong trần-hạ nhiều bề gian-lao.

 Khỉ kia cũng bị xáo-xào,

  Canh khuya gà gáy máu đào mới ngưng.

 Nói ra nước mắt rưng-rưng,

  Điên biểu dân đừng làm dữ làm hung.

 Việc đời nói chẳng có cùng, 

  Đến sau mới biết đây dùng kế hay.

 Bây giờ mắc việc tà-tây,

  Nên mới làm vầy cho khỏi ngại-nghi.

 Thiên cơ số mạng biết tri,

  Mà sao chẳng chịu chạy đi cho rồi ?

 Những người giả đạo bồi-hồi,

  Còn chi linh-thính mà ngồi mà nghe.

  Việc đời như nước trong khe,

  Nó tưởng đặt vè nói biếm người hung.

 Điên nầy nối chí theo Khùng,

  Như thể dây dùn đặng cứu bá-gia.

 Sau nầy kẻ khóc người la,

  Vài ba năm nữa biết mà tà-tinh.

  Điên biết chẳng lẽ làm thinh,

  Nói cho bá-tánh mặc tình nghe không.

 Việc Điên, Điên xử chưa xong,

  Lục-Châu chưa giáp mà lòng ủ-ê.

  Người nghe đạo lý thì mê,

  Kẻ lại nhún trề nói: Lão kiếm cơm.

 Thấy nghèo coi thể rác-rơm,

  Rồi sau mới biết rác-rơm của Trời.

  Vì Điên chưa đến cái thời,

  Nên còn ẩn dạng cho người cười chê.

 Từ đây sắp đến thảm-thê,

  Con lìa cha mẹ, vợ kia xa chồng.

  Tới chừng đến việc ngóng-trông,

  Trách rằng Trời Phật không lòng từ-bi.

 Di-Đà lục tự rán ghi,

  Niệm cho tà-quỉ vậy thì dang ra.

  Khuyên đừng xài phí xa-hoa,

  Ăn cần ở kiệm đặng mà lo tu.

  Đừng khinh những kẻ đui-mù,

 Đến sau sẽ khổ gấp mười mù-đui.

  Đời nay xét tới xem lui,

  Chừng gặp tuổi Mùi bá-tánh biết thân.

  Tu-hành sau được đức-ân,

  Nhờ Trời ban bố cho gần Phật Tiên.

 Nói ra trong dạ chẳng yên,

  Điên gay chèo quế dạo miền Lục-Châu.

  Tới đâu thì cũng như đâu,

  Thêm thảm thêm sầu lòng dạ người xưa.

 Bá gia ai biết thì ưa,

  Tôi chẳng nói thừa những việc Thiên-cơ.

 Khi già lúc lại trẻ thơ,

  Giả quê giả dốt khắp trong thị thiềng.

 Đi nhiều càng thảm càng phiền,

  Lên doi xuống vịnh nào yên thân Già.

 Tay chèo miệng lại hát ca,

  Ca cho bá-tánh biết đời loạn-ly.

  A-Di-Đà Phật từ bi,

  Ở bên Thiên-Trước chứng tri lòng nầy.

 Từ ngày thọ giáo với Thầy,

  Dẹp lòng vị-kỷ đầy lòng yêu dân.

  Ngày nay chẳng kể tấm thân,

  Miễn cho bá-tánh được gần Bồng-Lai.

 Đời này vốn một lời hai,

  Khắp trong trần-hạ mấy ai tu trì.

  Đời nầy giành-giựt làm chi,

  Tới việc ly-kỳ cũng thả trôi sông.

 

(Kiểm bài 20-9-2010)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn