Kệ Dân Của Người Khùng - Đoạn 3

26 Tháng Sáu 200212:00 SA(Xem: 24887)
Kệ Dân Của Người Khùng - Đoạn 3

Theo Thần-Tú tạo nhiều chuông mõ,

Từ xưa nay có mấy ai thành ?

Phật từ-bi độ tử độ sanh,

Là độ kẻ hiền-lương nhơn-ái.

Xá với phướn là trò kỳ-quái,

Làm trai-đàn che miệng thế-gian.

Kẻ vinh-hoa phú-quí giàu sang,

Mướn tăng-chúng đặng làm chữ hiếu.

Thương bá-tánh vì không rõ hiểu,

Tưởng vậy là nhơn nghĩa vẹn tròn.

Thấy lạc-lầm Đây động lòng son,

Khuyên bổn-đạo hãy nên tỉnh-ngộ.

Ở dương-thế tạo nhiều cảnh khổ,

Xuống huỳnh-tuyền Địa-Ngục khảo hình.

Tuy lưới Trời thưa rộng thinh-thinh,

Chớ chẳng lọt những người hung-ác.

Khi nhắm mắt hồn lìa khỏi xác,

Quỉ Vô-Thường dắt xuống Diêm-Đình.

Sổ sách kia tội phước đinh-ninh,

Phạt với thưởng hai đường tỏ rõ.

Tìm Cực-Lạc, Đây rành đường ngõ,

Hãy mau mau tu tỉnh mới mầu.

Tận thế-gian còn có bao lâu,

Mà chẳng chịu làm tròn nhân-đạo.

Kẻ nghèo khó hụt tiền thiếu gạo,

Mở lòng nhơn tiếp rước mới là.

Làm hiền-lành hơn tụng hơ-hà,

Hãy tưởng Phật hay hơn ó-ré.

Đã chánh Đạo thêm còn sức khoẻ,

Đặng nuôi cha dưỡng mẹ cho tròn.

Vẹn mười ơn mới đạo làm con,

Lúc sanh sống chớ nên phụ-bạc.

Nếu làm đám được về Cực-Lạc,

Thì giàu-sang được trọn hai bề.

Ỷ tước-quyền làm ác ê-hề,

Khi bỏ xác nhiều tiền lo-lót.

Kinh với sám tụng nghe thảnh-thót,

Lũ nhưn-bông tập luyện đã rành.

Đẩu với đờn, kèn, trống, nhịp sanh,

Làm ăn-rập đặng đòi cao giá.

Tâm trần-tục còn phân nhơn ngã,

Thì làm sao thoát khỏi luân-hồi.

Những giấy-tiền vàng-bạc cũng thôi,

Chớ có đốt tốn tiền vô lý.

Xưa Thần-Tú bày điều tà-mị,

Mà dắt-dìu bá-tánh đời Đường.

Thấy chúng-sanh lầm lạc đáng thương,

Cõi Âm-Phủ đâu ăn của hối.

Đúc Phật lớn chùa cao bối-rối,

Mà làm cho Phật-Giáo suy đồi.

Tu Vô-Vi chớ cúng chè xôi,

Phật chẳng muốn chúng-sanh lo lót.

Tăng với chúng ưa ăn đồ ngọt,

Nên bày ra cúng kiếng hoài hoài.

Ỷ nhiều tiền chẳng biết thương ai,

Cúng với lạy khó trừ cho đặng.

Kẻ nghèo khó tu hành ngay thẳng,

Không cầu siêu Phật bỏ hay sao ? 

Lập trai đàn chạy-chọt lao xao,

Bôi lem mặt làm tuồng hát Phật.

Nay nhằm lúc mùa màng ngập thất,

Vậy hãy mau bỏ bớt dị-đoan.

Rán giữ-gìn luân-lý tam cang,

Tròn đức-hạnh mới là báu-quí.

Nay gần đến long phi xà vĩ,

Cảnh gian-nan bá-tánh hầu kề. 

Thấy chúng sanh còn hỡi say mê,

Khùng chỉ rõ đường tà nẻo chánh.

Ta là kẻ vô hình hữu ảnh,

Ẩn xác phàm gìn đạoThích-Ca.

Làm gian ác là quỉ là ma,

Làm chơn chánh là Tiên là Phật.

Hiếm những kẻ không nhà không đất,

Mà sang giàu chẳng xót thương giùm.

Có lỡ-lầm chửi mắng um-sùm,

Thêm đánh đập khác nào con vật.

Ăn không hết lo dành lo cất,

Đem bạc trăm cúng Phật làm chi ?

Phật Tây-Phương vốn tánh từ-bi,

Đâu túng thiếu mà quơ mà tởi.

Khùng cả tiếng kêu dân ơi hỡi,

Hãy giúp cho kẻ đói mới nhằm.

Đến loạn-ly khổ hạnh khỏi lâm,

Còn hơn đúc chuông đồng Phật bự.

Chẳng làm phước để làm hung dữ,

Rồi vào chùa lạy Phật mà trừ.

Phật Tây-Phương có lẽ hiểu dư,

Dụng tâm ý chớ không dụng vật.

Muốn bổn-đạo tánh tình chơn-chất,

Rèn lòng hiền thương xót lẫn nhau.

Kể từ rày vàng lộn với thau,

Phật, Tiên, Thánh cùng nhau xuống thế.

Cứu bá-tánh không cần lễ mễ,

Để dắt-dìu đạo lý rành đường.

Nước Nam-Việt nhằm cõi Trung-Ương,

Sau sẽ có Phật Tiên tại thế.

Khuyên sư vãi bớt dùng của thế,

Gắng công tu đặng có xem đời.

Tu thật tâm thì được thảnh-thơi,

Tu giả-dối thì lao thì lý,

Khùng khuyên hết kẻ ngu người trí,

Rán tĩnh tâm suy nghĩ Đạo-mầu.

Chuyện huyền-cơ bí-hiểm cao sâu,

Hãy nghiệm xét hai đường tà chánh.

Các chư Phật không khi nào rảnh,

Tâm từ-bi vẫn nhớ chúng-sanh.

Các chư Thần tuần vãng năm canh,

Về Thượng-Giái tâu qua Thượng-Đế.

Sổ tội ác thì vô số kể,

Còn làm nhơn thì quá ít-oi.

Hội công-đồng xem xét hẳn-hòi,

Sai chư tướng xuống răn trần-thế.

Đau nhiều chứng dị-kỳ khó kể,

Sắp từ nay lao-khổ đến cùng.

Kẻ dương gian khó nỗi thung-dung,

Người bạo ác không toàn tánh mạng. 

Đường đạo-lý chớ nên chán-nản,

Hãy bền lòng tầm Phật trong tâm.

Phật Tây-Phương thiệt quá xa-xăm,

Phải tìm kiếm ở trong não trí.

Sau đến việc sơn băng kiệt thủy,

Khùng thảm thương bá-tánh quá chừng.

Nhìn xem trần nước mắt rưng-rưng,

Cảnh áo-não kể sao cho xiết. 

Ta dạy-dỗ là vì tình thiệt,

Cho bá-gia rõ biết người Khùng.

Thấy dương-trần làm dữ làm hung,

Nên khuyên nhủ cho người lương-thiện.

Chữ Lục-Tự trì tâm bất viễn,

Thì lâm nguy có kẻ cứu mình.

Ai lòng nhơn hoặc chép hay in,

Mà truyền-bá đặng nhiều phước-đức.

Trong bá-tánh từ nay buồn bực,

Khùng yêu dân chỉ rõ Đạo mầu. 

Rán trì tâm tưởng niệm canh thâu,

Nằm đi đứng hay ngồi chẳng chấp.

Việc biến chuyển Thiên-Cơ rất gấp,

Khuyên chúng-sanh hãy rán tu hành. 

Cầu linh-hồn cho được vãng-sanh,

Đây chỉ rõ đường đi nước bước.

Hãy tưởng Phật đừng làm bạo ngược,

Ta phần hồn dạo khắp thế-gian.

Vào xác-trần nước mắt chứa-chan,

Khắp lê-thứ nghe lời thì ít .

Chốn sơn-lãnh bây giờ mù-mịt,

Cho nên dân dạy chẳng nghe lời.

Kể từ nay nói chuyện chiều mơi,

Chớ chẳng nói dông dài khó hiểu.

Cờ đã thất còn chờ nước chiếu,

Mà còn ăn con chốt làm chi.

Ai là người quân-tử tu mi ? 

Phải sớm xử thân mình cho vẹn.

Chừng lập Hội khỏi thùa khỏi thẹn,

Với Phật-Tiên cũng chẳng xa chi.

Lời cao-siêu khuyên hãy gắn ghi,

Ta ra sức dắt-dìu bá-tánh.


NAM-MÔ TAM-GIÁO QUI NGUƠN

PHỔ-ĐỘ CHÚNG-SANH A-DI-ĐÀ PHẬT


Bửu ngọc vãng lai rõ đạo-mầu,

Sơn tầm hạnh Thích nẽo cao sâu.

Kỳ giả thức tâm tìm Đạo-lý,

Hương tuyệt đăng lui bãi phục cầu.


(Kiểm bài ngày 20-9-2010)


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn