- I. Phật Giáo Hòa-Hảo Trong Tiến Trình Đạo Phật
- II. Nhân Sinh Quan Phật-Giáo Hòa-Hảo
- III. Ngăn Ngừa Điều Ác
- IV. Phân Biện Chánh Tà
- V. Phát Triển Hạnh Lành
- VI. Luận Giải Về Tứ Ân Hiếu Nghĩa
- VII. Hành Sử Tứ Ân
- VIII. Phương Tiện Quân Sự
- IX. Phương Tiện Chánh Trị
- X. Lập Công Bồi Đức
- Phụ Lục - Trường Hợp Vắng Mặt Của Đức Thầy
Ở trong gia đình mà bất từ bất hiếu, ra ngoài xã hội mà bất nghĩa bất nhân thì là con người bỏ đi, không còn dùng vào đâu được cả.
Điều đại sự trước tiên của Đạo làm người là phải Hiếu từ trong gia đình rồi mới có nghĩa vụ ngoài xã hội. Ít khi có người tỏ ra có nghĩa với xã hội nhân quần mà trong gia đình lại bất từ bất hiếu. Đối với những người thân cận có công ơn nuôi dưỡng săn sóc mình mà mình cư xử chẳng ra gì thì làm sao đối xử tốt với người xa kẻ lạ, không liên hệ với mình. Vì vậy mà chữ Hiếu đứng trước chữ Nghĩa. Có thể có hạng người từ hiếu trong gia đình nhưng bất nhân bất nghĩa ngoài xã hội, chớ ít khi thấy có hạng người có nhân có nghĩa đối với xã hội mà bất từ bất hiếu trong gia đình.
Do đó chữ Hiếu là trọng đại. Kinh Phật có nói: trong thời kỳ chưa có Phật ra đời mà ăn ở Hiếu thuận đối với ông bà cha mẹ thì cũng bằng thờ Phật kính Phật vậy.
Nhẫn nhục kinh có viết: Điều thiện tốicao không gì bằng Hiếu. Điều ác, ác nhứt không gì hơn bất hiếu.
Kinh Hiếu Tử nói rõ phận sự của con đối với cha mẹ. Làm con cúng dường cha mẹ, lấy nước cam lồ trănm mùi nuôi dưỡng, lấy âm nhạc cõi thiên mua vui, lấy y phục rực rỡ trang nghiêm thân thể, lấy vai cõng cha mẹ đi khắp bốn bể chưa gọi được là Hiếu. Cha mẹ mê muội, không biết tôn kính Tam Bảo, cha mẹ tàn bạo cướp của, nói lời gian dối, cha mẹ trái ngược đạo chánh, mê say cuồng loạn, làm con phải hết sức can ngăn, khiến cha mẹ hướng về đạo chánh, giữ năm điều răn, làm mười điều lành, sống cuộc đời trong sạch không lấy trộm, không nói dối, không rượu chè cờ bạc. Có thể cha mẹ ở đời mới được yên lành, lúc mệnh chung khỏi mọi điều phiền não, sanh lên các cõi vui vẻ, được nghe lời Phật thuyết pháp. Chỉ vậy mới gọi là Hiếu.