- Lời Nói Đầu
- Kính Cùng Đọc Giả
- Giòng Ký Ức Ngậm Ngùi Với Những Năm Vắng Bóng Đức Huỳnh Giáo Chủ
- Cuộc Tương Sát Càng Lộng Hành
- Lúc Ra Đi Và Ly Biệt
- Lâm Nạn Tại Đốc VÀng Hạ Rạch Láng Tượng
- Hai Người Thóat Nạn Được Về Tại Ba Răng
- Ôn Lại Cuộc Đời Tranh Đấu Trong Hàng Ngũ Quân Đội Nguyễn Trung Trực
- Bước Sang Giai Đoạn Tạo Lấy Gia Thê Và Sự Nghiệp Vào Năm 1952-1963
- Hạng Người Cư Sĩ
- Bức Thư Ngõ
- SÀI GÒN, ngày 29 tháng 3 năm 1965
- LONG XUYÊN ngày 21 tháng 3 năm 1865
Lê Thành-Lạc đê đầu bái tạ
Xin phép Thầy sơ tả vài trương
Sĩ hèn lời lẽ tầm thường
Nhờ ơn trên trước rọi đường trí minh
Kể từ thuở tùng chinh Trung-Trực
Thân giải dầu khổ cực năm dư
Chí toan noi dấu chờn từ
Dóc lòng tẩt hận rửa thù Nam-Bang
Dù gặp phải tai nàn thế mấy
Hoặc đồng-liêu búng rẩy ra sao
Nhứt tâm hiệp sức hùng hào
Nguyện làm đẹp mặt nở mày Tổ-Tông
Phút bỗng đâu cuồn phong gặp trận
Án mây sầu lửa hận gây nên
Choản nhau thành kiến đôi bên
Cùng Trương Kế-tự cũng trên cấp mình
Báo cáo cho tận tình tột lý
Đề nghị lên nghiêm trị luật binh
Do theo căn cứ phút trình
Ông Chi-Đội Trưởng công bình xử phân
Mình dù có được phần cũng nhỏ
Người không thông cũng lớn hơn mình
Một điều giữ phận làm thinh
Thi hành nhiệm vụ sau trình muộn chi
Đừng dụng lối sân si chống đối
Đấy là điều trọng luật-quân
Giác sơ cho đó ôn nhuần
Luyện rèn quân-chính cho thuần-thục cao
Nhân khi ấy ra vào riêng biệt
Thừa lịnh trên giúp việc trong ngoài
Gẫm cưới tạo-hóa thày lay
Sắp chi chua ngọt đọa đầy thiếu niên
Phong trào ấy kết liên nhứt thống
Đại hùng binh Trung-Trực phân công
Miền Tây lưu động giáp vòng
Xuất quân anh dũng hết lòng tận trung
Thân chiến sĩ vẫy vùng tên đạn
Nguyện phen này chói rạng non sông
Bắc, Nam qui hộp một lòng
Cùng nhau đoàn kết gánh gồng giang san
Nhưng vận nước còn đang nghiêng ngửa
Nên khiến ra những đứa vô tình
Độc tài trong nhóm Việt Minh
Lắm phen mưu hại Đức Huỳnh Tiên Sanh
“Lời Thầy dặn rõ rành đôi lẽ
Đoàn kết nhau đừng rẽ đừng phân
Anh em ta hãy giữ phần
Quốc Gia làm trọng con Rồng cháu Tiên
Mình sẳn óc thiêng-liêng cứu quốc
Sá chi loài ngu ngóc phân tranh
Chiến công ta quyết lập thành
Sau người hổ thẹn làm lành với ta
Rứt hẳn họa nồi da xáo thịt
Đừng để phường Phát-Xích dễ ngươi
Nhẫn hòa giữ phận làm người
Cuối cùng thắng lợi ấy lời Tôn-Sư”
Kế độc-tài âm mưu ám hại
Một đêm sầu nghĩ lại đớn đau!
Bặc tin chẳng biết phương nào?
Ôm phiền mong đợi lệ trào tuôn rơi!
Thù hận ấy biết đời nào trả?
Nhưng phải gìn lợi cả quốc dân
Thảm thương ông Nguyễn bao lần
Gian nan chi xiết tảo tần sớm trưa
Hứng nhơn ngụ muối dưa nương náo
Nhớ lời Thầy đào tạo sinh viên
Hiệp-xương, Mỹ-hội hai miền
Mở trường quân-chỉnh rao truyền khắp nơi
Sinh viên tới lo thời học tập
Luyện kinh quyền đổ lập đấu tranh
Cho hay công toại danh thành
Mười ngàn dũng sĩ đã rành lược thao
Tưởng hết lúc hồi nào lận đận
Gặp ông Trần một trận gian lao
Buộc Ông phải ký tên vào
Mất danh Trung-Trực lẽ nào dám phê
Nếu chẳng ký khó bề yên đặng
Khi ký rồi tuột quặn từ cơn
Gian nan dạ luống không sờn
Khốn nguy miễn đặng hậu quờn Thầy dung
Tay xuống tóc lòng trung lụy ứa
Động cảnh sầu của cả thân gia
Cùng nhau giọt lệ chang òa!!!
Cả Chiến-sĩ ai bi và đoạn thảm!!
Buộc ông phải ra làm Cố-Vấn
Danh dự quyền khắp trấn Miền-Tây
Ghi xương lời dặn của Thầy
Cam đành khuất dạng phen này sá bao
Chú ẩn tích giữ vào quốc sử
Tớ lại nhà ôm chữ sầu riêng
Lại thêm lời lẽ trách phiền
Chịu nhiều cay đắng dạ hiền chẳng than
Suy nghĩ phận mình làm việc nước
Chữ trung thành tôi được vẹn phần
Sá gì ái ố cá nhân
Nhờ ơn Trời Phật Thánh Thần biết cho
Chí nhứt quyết tôi lo phụng sự
Thân giữ tròn danh dự thời hơn
Trách ai sao mãi cố hơn
Thân người Tiện sĩ tước quờn chi đây?
Súng phòng vệ tám cây còn lại
Biên bản làm giao trọn Cả Ông
Khi Ông vào tận văn phòng
Hỏi rằng tôi phải tự lòng tính sao?
thay mặt bẩm lời trao các chuyện:
Kễ những ngày Ông Nguyễn ra đi
Dù ai có muốn chuyện gì
Cũng chờ lịnh ổng về thì mới xong
Còn như Đức Cả Ông có bảo
Thì thế nào Con cũng phải vâng
Thưa qua lời lẽ ân cần
Đức Ông sắc giận mười phần không phê
Bảo tất cả đồng về Mao-toại
Riêng phần tôi giam lại Phú-an
Nghĩ mình tai nạn đành cam
Đê đầu lãnh án Chợ Vàm ra đi
Suy cho kỹ cũng tùy thời thế
Nghĩ cho cùng tội lệ chi người?
Thấy đời mà bắt nực cười
Xuống tàu gẫm lại ngậm ngùi tâm can
Chủ ẩn dạng tai nàn thế mấy?
Tớ như vầy cũng mãi bình an
Ước mong hết lúc tai nàn
Hiệp vầy Chủ Tớ một đàng thẳng xông
Nhờ soi rọi Đức Ông xét nghĩ
Gởi lời trao Quản-lý cho về
Nay đà hết lúc thảm thê
Sửa sang tàu rước trở về Hưng-Nhơn
Thưa rõ rệt nguồn cơn chung thủy
Cho thượng quan nghe kỹ thể nào
Từ tôi chịu cảnh khổ lao
Trong mười bảy bửa dạ nào đơn sai
Cúng với lạy chiều mai nguyện vái
Cầu cho Thầy nạn khỏi tai qua
Ngỏ toan hồi tận Trung Gia
Hợp đoàn dẫn dắt mười ngàn Dũng-Binh
Hô nhứt lịnh đồng thinh tương ứng
Ra oai hùn ggầy dựng Giang-San
Dắt dân vượt khỏi tai nàn
Khải-hoàn ca khúc dân sang nước cường
Buồn tâm sự vài trương khuây dạ
Cãnh Ngộ Đời của kẻ thư sinh
Nghĩ mà tri lấy phận mình
Văn tài sơ lược trí tình chẳng cao
Lời thô kịch xin chào quyết thắng
Chúc muôn nhà hưởng đặng phước dư
Giữ câu đạo đức nhân từ
Thái bình sống vững an cư nhơn hòa.
Nam Mô A Di Đà Phật
Viết xong, tại
kinh Đồng-Tân ngày 20 tháng 11 năm Mậu Tý (1948) và đến khi trở về nhà, chạnh
tình cảm nhớ đến Ông Chỉ-Huy Trưởng Nguyễn Giác Ngộ, khi còn ẩn dật chốn
Hưng-Nhơn trong những câu: