- Lời Nói Đầu
- Kính Cùng Đọc Giả
- Giòng Ký Ức Ngậm Ngùi Với Những Năm Vắng Bóng Đức Huỳnh Giáo Chủ
- Cuộc Tương Sát Càng Lộng Hành
- Lúc Ra Đi Và Ly Biệt
- Lâm Nạn Tại Đốc VÀng Hạ Rạch Láng Tượng
- Hai Người Thóat Nạn Được Về Tại Ba Răng
- Ôn Lại Cuộc Đời Tranh Đấu Trong Hàng Ngũ Quân Đội Nguyễn Trung Trực
- Bước Sang Giai Đoạn Tạo Lấy Gia Thê Và Sự Nghiệp Vào Năm 1952-1963
- Hạng Người Cư Sĩ
- Bức Thư Ngõ
- SÀI GÒN, ngày 29 tháng 3 năm 1965
- LONG XUYÊN ngày 21 tháng 3 năm 1865
Cơm buổi chiều tôi đã xong bữa, cùng ở trong ngày, thoạt đến độ 19 giờ, tôi vẫn còn thức, đang trò chuyện cùng các anh em đồng đội.
Bỗng nhiên, có hai anh Thủy-thủ hơ hãi chạy về và báo tin cho Ông Chi-Đội Trưởng hay rằng: Đức Thầy đã bị bao vào vòng vây của Bửu-Vinh rồi, sự mất còn chưa biết được.
Liền khi ấy, Ông Chi-Đội Trưởng 30 truyền lịnh tập trung binh sĩ phòng bị, nhứt diện sai liên lạc cho các đội bạn hay tin: nóng nãy hơn hết, là Ông Đổng-Lý Văn-Phòng Mai-Văn_Dậu, nhưng cũng đành thúc thủ vô mưu...
Kéo dai sau khỏah khắc có một bóng ngựa tức tốc chạy về trên lưng ngựa có người rất nhanh nhẹn, vừa ngừng ngựa vừa nhảy xuốgn gọn gàng và nói lớn rằng: Có tin thơ của Đức Thầy tôi mang về đây. Nhanh hơn hết cũng không ai xa lạ, chính Ông Đổng-Lý Văn-Phòng Thầy, vừa lấy thơ để giảo-tự vừa gạn hỏi lăng xăng...
Anh người gì? ở đâu? sự biến cố ra sao? Ai đưa thơ này cho anh? và có dặn anh như thế nào.
- Tôi là dân-quân ở Đốc-Vàng-Hạ khi nghe tiếng súng nổ thì biết chắc Đức Thầy đã bị bao vây, nên cũng có nhiều anh em dân-quân khác hiệp cùgn tôi đến giải cứu, nhưng bất lực, vì binh sĩ của Vệ-Quốc đoàn rất đông và võ trang đủ.
Sau cuộc biến loạn, trở lại bầu không khí phẳng lặng, tôi được tiếng gọi chính của Đức Thầy, tôi không ngần ngại gì nguy hiểm, vội đến chờ nghe lời dạy của Thầy.
- Thầy hỏi tôi: Ông có biết tôi là ai không?
- Dạ con biết Ông là Đức Thầy. Thầy hỏi tiếp: Ông có biết Ông Trần VĂn Soái và Ông Nguyễn Giác Ngộ không?
- Dạ con biết.
- À nếu Ông biết nhờ cầm bức thư này, nói với Ông Trần Văn Soái và Ông Nguyễn Giác Ngộ rằng: tôi còn sống đây và không ai bắt hay giết tôi đâu; khi ấy Thầy còn mặc bộ đồ đen, mà cái khăn trắng Thầy thường văn cổ chính buổi chiều tôi có thấy thì không còn và kế tiếp lấy thơ mang về đây để quý ông liệu định (lời người trao thơ)
Đây là bức thơ chính tay Thầy viết bằng ngòi bút nguyên tử đặc biệt của Thầy xài và có ký tên, vậy tôi xin phép chép lại y nguyên văn mà tôi đã được nằm lòng.
BỨC THƠ:
Ông Trần Văn soái và Ông Nguyễn Giác Ngộ
Tôi vừa hội hiệp với Bửu Vinh, bỗng có biến cố, tôi và Ông Vinh suýt chết, chưa rõ nguyên nhân, còn điều tra.
Trong mấy anh em phòng vệ không biết chết hay chạy đi, nếu ai chạy về báo cáo rằng tôi bị bắt hay mưu sát thì các Ông đừng tin và đừng làm náo động.
Cấm chỉ đồn đãi, cấm chỉ kéo quân đi tiếp cứu. Hãy đóng quân y tại chỗ, sáng ngày là tôi cùng Ông Vinh điều tra kỹ lưỡng rồi về sau. Triệt để tuân lệnh
Ngày 16 tháng 4 DL năm 1947 (9 giờ 15 đêm)
(Ký tên)
Mặc dù bức thơ trong vòng bắt buộc, nhưng Thầy vẫn thản nhiên và viết lại bao dòng chữ để cho các đơn vị võ trang thuộc hệ-thống của Thầy khỏi phải nóng lòng và án binh bất động.