CHO CÔ KÝ GIỎI Ở BẠC LIÊU
Rày đã tu thân lánh bụi hồng,
Dạ đừng suy nghĩ chuyện minh-mông.
Để tâm yên tĩnh tầm chơn-lý,
Phổ cứu nhơn-sanh khắp đại-đồng.
Cô hai cô đã đi về,
Mà sao tâm não nhiều bề ư tư.
Làm sao gỡ mối sầu tư,
Cho Thầy cho bạn cũng như cho mình?,
Viết cho cô diệu ít hàng,
Chuối già ăn hết rõ ràng mười hai.
Nội nhà ngó thấy bằng nay,
Từ đây sắp đến không ai dám mời.
Tưởng ăn vài trái đố chơi,
Ai dè bao-tử là nơi kho tàng.
Sàigòn, năm 1944
ẠC-NÚC
Ạc-Núc từ khi đến đất nầy,
Giết đà vô số kẻ thù Tây.
Làm cho chí-sĩ nhà Nam-Việt,
Chẳng đội trời chung với lũ mày.
ĐỜ-CU
Người Pháp bây giờ mới phục hưng,
Trẻ già múa nhảy tửng-từng-tưng.
Đờ-cu hội hiệp lăng-xăng xộn,
Đứa biểu đầu đi đứa biểu đừng
Sàigòn, năm 1944
MUỐN LÁNH PHỒN-HOA
Muốn lánh phồn-hoa, lánh thị-thành,
Tìm nơi non thẩm ngõ mai danh.
Đợi cơ thiên-địa xây vần đến,
Chờ cuộc phong-lôi đổi vận lành.
Sớm hứng sương trong cùng vũ-trụ,
Chiều mong gió mát với trời thanh.
Xa nơi đa sự điều cao hạ,
Muốn lánh phồn-hoa lánh thị-thành.
Sàigòn, năm 1944