Tiền Giang. Phần IV

31 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 4050)
Tiền Giang. Phần IV
Thập nhị cú thi

Tam thinh thay đổi người vô số
Tận thế đại điềm đức cố lai
Bất tín ngôn phân chiều mai biết
Công minh chánh lý Phật thuyết lai
Con sao chẳng biết lòng cha mẹ
Tranh đấu làm chi nặng nhẹ lời
Hai hồn nhập lại Trời xét dạ
Thiện ác bất suy họa hậu lai
Mặc kẻ lòng nghi phùng tai biết
Trí tuệ thông minh kiết dị đoan
Mèo ngồi sợ rắn toan làm dữ
Nhựt nguyệt ly căn ngử bất đa
Con dữ sao tường Diêm-la tấn
Con lành đẹp mắt phấn dồi da

Than phận mình nói chẳng ai nghe
Người mắt bịt như ghe chở khẫm
Bịnh người lớn khó bồng khó ẩm
Nói lao xao ẩm nhẩm khó lòng

Liếc mắt ngó Vàm-Nao lộ lở
Sầu lê mê trong dạ thở than
Xưa Láng-linh dạ bất tùng quan
Nay người ở dọc ngang bất phục
Chê thây thúi xác phàm trần tục
Vậy mới rằng biết đục biết trong
Cải Phật Trời cải vỏ cải phong
Tôi dầu đục người trong đặng phước
Dạ tôi dốc cầu quân tử trước
Cầu trở vìa giúp nước bình an
Không cầu người ở dọc nói ngang
Cơn nguy biến lầm gian phải chịu
Việc đời nầy mặc ai toan liệu
Của phàm trần mới chịu không mang
Tưởng quốc vương giữ đạo vẹn toàn
Dầu sanh tử lòng vàng khắn khắn

Một năm chẳng thấy lời nói đạo
Hỏi thăm trong bếp gạo hết còn
Tôi ví như Hàn-Tín chìu lòn
Vừa bụng hết người còn ghen ghét
Nghe nói đạo lòng người mở bét
Phật Trời còn kẻ ghét người thương
Người lở bề mười chuyện phải nương
Dân là dân nhà Thương ở vậy
Ăn no bụng kiếm lời nói bậy
Ta sao mình vậy vậy làm sao ?

Đất lở thấy bồi ngồi mừng rở
Nào hay đất lở lại lở luôn
Đường đấp cao nước lớn chảy tuông
Biển lấp cạn tròn vuông mới phải
Lời nói chánh khôn hơn thời cải
Tôi lầm nay người phải thời nhờ
Khó mấy năm lời nói dại khờ
Anh em phải sau nhờ phước hậu
Nghe ngoài miệng giữ lòng sợ lậu
Hề ở sau bụng cậu cũng vầy
Tớ chữ tâm tớ đặng theo Thầy
Người nghịch dạ có ngày lâm hại
Thầy xử tớ tớ thời phải dại
Tớ xử Thầy tồi bại có khi

Ba mươi lời cải phải khó lòng
Đường sanh tử chập chồng trước mắt
Tôi nói nam người thời nói bắc
Gẩm ở đời gay gắt nhiều phen
Trải non sông quen mặt mặt quen
Lòng dạ lạ kẻ đen người trắng
Sao chẳng sợ lúc cơn mưa nắng
Mà đem lòng nhiếc mắng chẳng ưa
Lòng không cầu ai dạ ai thưa
Tôi nói bậy không ưa khôngép

Lòng muốn chết chết thời chưa đặng
Sống làm chi mang tiếng nặng nề
Ngó thấy đâu nhiều việc bất tề
Tiêu tỏi ớt dựa kề con mắt
Chịu tiếng nói nhiều lời gay gắt
Thà chết đi khuất mắt cho rồi
Cỏi dương gian vinh hiển thời ngồi
Sống nhơ nhuốc thát rồi khỏe dạ
Thấy con vợ ở lòng khác lạ
Nổi sầu bi trong dạ bồi hồi
Lòng muốn đi dạ chẳng phản hồi
Thương thằng nhỏ chưa rồi dứt dạ
Trời Phật khiến còn mang quả đọa
Chưa cho tôi dứt dạ ra đi
Cám Tiên hoàng nhiều nổi sầu bi
Vọng linh cửu lâm ly lụy ngọc
Tôi chí dốc tầm sư học đạo
Quyết lập thân trả nợ gạo cơm
Công vợ chồng sớm quảy tối đơm
Trả đặng nợ áo cơm thông thả
Nào hay nổi Phật còn hành quả
Nghỉa Cao – minh ơn trả chưa rồi
Lở bề đi lở đứng lở ngồi
Nghỉ mười việc chưa rồi một việc
Tôi cũng biết ăn cơm nói thiệt
Chẳng phải người yêu nhiệt ngu si
Lâm buổi nghèo nhiều kẻ dể khi
Đọa chịu đọa từ bi tưởng Phật
Mười việc nay lòng tôi vong phế
Lo là lo kế thế hậu lai
Việc chánh minh nào có ép ai
Khổ là khổ chịu hai lòng dạ
Dụng việc quen e quen mắc đọa
Chê việc lạ e lạ thảnh thơi
Chẳng ép người việc vậy nói chơi
Nói tận ý mệt hơi phải nghỉ
Sự bất tùng lòng nào năn nỉ
Phật dạy mình mình ỷ dạy ma
Đời Hạ - nguơn ngày lụn tháng qua
Nực cười lén con ma dạy Phật

Tôi lo bề thắng thối phận tôi
Đường thành bại than ôi ai biết
Người khác lòng lo âu muốn giết
Lời vẻ viên tôi điếc lổ tai
Tại trong nhà sanh dạ chông gai
Ngoài thiên hạ mặc ai biến cải
Người khác lòng nhiều đường đi lải
Tôi biết sao lòng cho phải phận tôi
Người một lòng ôi cũng thương ôi !
Kẻ khác dạ thế thôi thôi thế
Đắt củi mục người coi như quế
Đầu tóc trầm bán ế không xem
Cảm phiền cùng anh chị chị em
Khoe tốt lắm không xem mắc cở

Tức tối việc đời người không rỏ
Nói ra cho tỏ bỏ không nghe
Đừng trách xuồng cũng chớ trách ghe
Răng sỉa thuốc sạch ke nói bậy
Có một câu ta sao mình vậy
Ba đời nói bậy nói bậy hoài
Chẳng ghét trong cũng chẳng ghét ngoài
Sự tự ý trí tài hậu nghệ

Làm người biết nói đói không la
Phật thiệt nói ma ta dám sợ
Thương tình con vợ sợ người ta
Nhớ thuở Diêm – la cha hành tội
Mấy người vong bội hội Diêm Vương
Chỉnh sợ nhà Thương vương lưới bén
Việc nầy nói lén kén sanh sâu
Ai biết chổ đâu câu có cá
Ngồi trên bàn đá quá ông tiên

Nực cười đền Bắc chắc không vua
Nam - việt hơn thua mua bán dạ
Con rừng chung chạ lạ không quen
Người ở bạc đen không khen phải
Bạc tình tứ hải ải quan nào
Mấy thuở hổn hào vào lạy Phật
Bay hơi ngầy ngật vật nào tanh
Chen chúc đua tranh anh hay chị
Quế hương trầm thị vị nào ngon
Chữ mực chữ son con hay vợ
Tôi nay ở đợ trợ lòng ai

Lắc lẻo đẻo mòn cày chuối thúi
Thương người tu núi túi rể cây
Vạn phép tài hay Tây để đó
Ngồi buồn mắt ngó có rể cây
Mình ở vạy ngay Tây không xúi
Đẻo mòn chuối thúi đuối còn Tây

Người có con trai hai việc khổ
Thẹn cùng Tiên tổ hổ mẹ cha
Vật thực đem ra ta cúng kiến
Vận mình nguy biến khiến không xuôi
Giấy vẻ thằng đui xui ăn đở
Ngồi đây mắc cở thở ngang hông
Phần rể cố công không đặng đó
Thấy nhiều việc khó ngó đứt đuôi
Nghỉ phận không xuôi luôi xuôi bạn
Ăn nhiều uống cạn loạn nghĩa nhân
Một góc chẻ hai tay phải chịu
Dạ còn bận biệu liệu làm sao
Hiệp lại một cây cao lao khổ
Nhờ ở Tiên tổ đổ trạng nguơn
Cám tưởng nghĩa nhơn ơn cao rộng
Người không nói lộng động lòng Tiên
Chớ trách Tây – phiên niên vị cập
Đầu bài nhứt thập lập trượng kím
Người ở trào Tây ngay hay vạy
Việc làm tầm bậy đậy hay bày
Lo quốc – vương nầy Thầy hay tớ
Lời ghi thơ thớ nhớ hay quên
Gẩm việc làm nên tên mấy tuổi
Nhiều người đeo đuổi rủi hay may
Cám tưởng thương thay mây vừng bạc
Vận nghèo xiêu lạc đạt hay không
Việc hởi minh mông ông hay cháu
Mấy người lý láo báo vật chi
Chẳng phải ngu si khi nói bậy
Đời nầy nhiều vạy đậy chớ bày

Chú chệt bên Tàu giàu không ở
Qua Nam gặp thuở ở lẩu cao
Buôn bán lao xao sao chẳng nghỉ
Chưn giày thế ỷ dỉ tận thân
Nhiều việc phi ân phân kèo hội
Dạy ra tu chuổi với Minh – Sư
Bán Phật tiền tư dư mấy chục
Hại người phàm tục dục tà ma

Nước ngược được lòng đồng tưởng Phật
Nước xuôi ngầy ngật vật phá cơm
Chẳng kẻ quảy đơm thơm lòng thánh
Ít người vi cánh tánh lung lăng
Tới bửa lăng xăng ăn đầy bụng
Ít người lòng dụng tụng kinh tâm
Chẳng kẻ hỏi thăm mười lăm tới
Nhiều người ố thới mới rả thây
Mười sáu tới đây hay việc mới
Ba mươi chẳng tới mới hay lâu
Mùng một biết đâu âu cúng kiến
Việc nầy quyền biến tiếng để sau


Ө


Thính nhỉ tùng ngôn khôn hay dại
Nghe đi nghe lại dại hay khôn
Tà chánh xuất ngôn tôn hay tỷ
Năng suy năng nghỉ bỉ hay vinh
Xét sách xét kinh minh hay ám
Tri tà tri chánh cảm hay phiền
Tri hậu tri tiền hiền hay dử
Tri ngôn tri ngử thử tri tâm

Tri suyển tri thâm âm hay trí
Tri tình tri lý ý hay ngu
Tri sự phàm phu tu hay mạo
Tri tình bá đạo bạo hay hiền
Cho biết việc thiền phiền việc đọa
Cho hay việc lạ dạ phân minh

Con có cha nhà ta có chủ
Lo bề ăn ngủ lủ không xong
Đeo đuổi ma gông ông không độ
Cầu Trời viển bộ hộ tri tân
Tôi chúa vi ân phân việc phải
Nhơn cư tứ hải cải mặc ai
Chẳng biết việc may tai không lổ
Người lo thủy thổ khổ nhiều phen

Đạo nầy nhiều mối tối không trăng
Tu việc không căn lăng xăng đạo
Thiệt người lo gạo tạo mối nào
Cắc cớ xưng hào bào ruột thúi
Khéo làm túi búi núi hết cây
Chẳng biết việc nay hay chi đó
Thấy đời mắt ngó có biết đâu
Đánh lộn chưởi nhau âu thời giỏi
Tri người thượng cỏi hỏi không ai

Người ta Phật tôi vật ra ma
Người ta ma tôi ta rằng Phật
Hai hơi ngầy ngật Phật khắc ma
Hưng thời người dại ta a buổi
Thâu tôi còn rủi xỏ mủi rồi
Dắt tới bồi hồi ngồi không vửng
Dắt lui lửng dửng chửng nửa thôi
Nghỉ phận thân tôi hôi ôi vậy
Nói thời nói bậy vậy thời thôi
Không phải trâu lôi ôi dắt mủi
Đêm nằm nghỉ tủi rủi phận tôi
Chẳng phải Thiên-lôi đôi búa sắt
Thương người dắt mủi tủi thân tôi
Bổn đạo muốn thôi bôi chử mực
Nhiều bề có cực dựt mủi ta
Trời Phật không la ma nói hiếp
Nhiều người húng hiếp kiếp con ma
Bỏ Phật Thích-Ca ra ngoài buội
Thương người luội đuội tuội không quần
Chê kẻ lưng đưng chừng nên thuở
Lo người hớn hở mắc cở lâu

Bá tánh lập tiền phiền tiếng nói
Ngồi trân không đói ói ra cơm
Chí dốc gánh thơm đơm cúng Phật
Nào hay tôi trật vật mù u
Khó cúng trung thu tu không mắt
Bánh mì Tây bắt cắt làm hai
Khó nổi hai tay chay lấp lổ
Đông – Nam thậm khổ hổ ngài ra
Con Phật lòng ma ta không dắt
Con ma lòng Phật dắt vìa ta
Nói Phật la ma ta đằng thổ
Biết sao xấu hỗ cổ còn dơ
Chí dốc rối tơ thơ gở rối
Nhiều người dạ tối thối thân nan
Phật dụng giàu sang mang tiếng Phật
Thương người tàn tật Phật mới ngoan
Ghét kẻ dọc ngang toan không dụng
Thương người miệng tụng bụng tưởng xa
Bốn chữ tưởng ma ta tưởng Phật
Lòng không tưởng Phật Phật cũng ma

Lòng kẻ tưởng ma a ma ý
Lòng người mưu trí lý nào hư
E dạ cẩu trư dư việc đọa
Người quen lòng chạ lạ lòng quen
Mười việc bạc đen khen sao đặng
Thế nầy coi nặng dặn không nghe
Đánh trống chẻ tre e không có
Tưng bừng quỉ ó ngó không ta
Chê chó sủa ma la không Phật
Xem rồi đa vật mật vu thơ

Phật nói không nghe e khó dạy
Phật mà nói bậy dạy ai nghe
Miệng sạch không ke e miệng thúi
Đời nầy bể núi túi còn mang
Thiệt kẻ giàu sang ngang quá hạng
Sâu thời làm bạn cạn phải xa
Phật tới cung nga ma ra cỏ
Lời ghi quên bỏ tỏ mắt yêu
Tôi nói bao nhiêu tiêu không nhớ
Muốn tôi làm tớ nhớ dạy tôi
Mối đạo thảm phiền tiền vắng mặt
Nhiều người sanh giặc ngặt lòng tôi
Nhiều kẻ quyền ngôi ôi tiếm nước
Không lo việc trước muốn bước cao
Mười chuyện lao xao sao không biết
Việc sau hung kiết chẳng biết đâu
Đáng lẻ chăn trâu âu mới phải
Chưn đi độ vải cải Phật Trời
Độ chẳng biết đời lời quấy phải
Tu chi cải phải nảy hà tu
Chẳng phải tu ngu tu cuồng trí
Làm ngươi vô trí ý vô minh

Nói ít biết nhiều tiều gánh củi
Sang giàu chờ buổi đuổi vu lâm
Dầu chí niệm tâm âm kẻ khó
Lủ bây lủ chó ó om nhà
Không chổ thiệt thà mà hòa dạ
Dám đâu hĩ hạ họa bèn chung
Biết việc si lung trung tránh nịnh
Thương bề Gia-định tịnh bất an
Tôi nói thời ngang khoan lòng giận
Để coi bạc phận vận vìa ai
Họa phước đáo lai mười hai tuổi
Một may một rủi một buổi nầy

Chư sư tổng lời Trời Phật định
Tùng ngôn nhứt lịnh bịnh tôi mang
Người ở dọc ngang tan thời chịu
Quả không để chịu liệu mà phần
Biết sợ cho thân cân tội phước
Biết lo việc trước phước một bên
Nước rộng lòng quên nên chầy bấy
Nước hẹp hòi thấy quấy mà hay
Bỏ vạy tùng ngay Tây vìa hết
Người lành không chết hết người hung

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn