8- Tiền Giang Phần Mở Đầu

16 Tháng Mười Một 200912:00 SA(Xem: 4108)
8- Tiền Giang Phần Mở Đầu
TIỀN GIANG
( QUYỀN THỨ CHÍN )

PHẬT ra xem thế Tiềng-giang
Sông mê biển khổ chẳng an lòng nào
Ngược xuôi khôn quĩ hổn hào
Cao bay xa chạy đầu vào trôn ra
Khéo đem buồng chuối khuấy ta
Nửa đường lấp ngỏ nhát ma ý hà
Ở chi nửa chánh nửa tà
Xét lòng không chắc thiệt thà đừng tin
Thấy người dạ ở bất minh
Như vầy chẳng uổng công linh sách đèn
Tỏ thời cũng tiếng là đèn
Dầu có hèn hèn cũng tiếng là trăng
Tuy tôi nói láo có căn
Khó nghèo thèm khát giàu ăn ngon gì
Lòng tôi đem bạc đổi chì
Mang ơn dạ muốn tức thì đền ơn
Thương người bạc nghĩa phi nhơn
Làm ơn người muốn kể ơn tức thì
Chẳng thương chữ Bữu Sơn Kỳ
Chử Hương ngó thấy vị vì chữ vi
Sợ e mắc chữ tiền khi
Sá bao đồng bạc bạc chi bất bình
Tới đây thay đổi dạng hình
Dầu khôn giã dại thữ tình quí nhơn
Gốc lòng bố đức thi ơn
Không ai gắng dạ keo sơn với mình
Tâm thơ gởi trước ký tình
Lâm nguy tỵ nạn đam mình lại sau
Nhiều người dạ oán con trâu
Thơ tiền bất tính biết đâu con mèo
Lắc léo lời nói hiểm nghèo
Dần Mẹo như thể qua đèo người ôi
Nghỉ rồi tôi lại thương tôi
Oán tôi tôi oán thời thôi phận mình
Như vầy uổng trí xuất tình
Nào ai có ép nghe mình tại đâu
Mượn gươm thần huệ cao sâu
Vô tình cho đó thương đâu nói dài
Thầy ra hai chử văn tài
Chử mắc thời biết rẻ ngoài thời không
Giốc lòng niệm Phật chí công
Chử rẻ còn nhớ mắc không biết rày
Chữ rẻ còn nhớ để bài
Chử mắc thòi dấu thương thầy thí công
Ngồi buồn lời nói minh mông
Xuôi Thầy thương tớ trò đông cạn tình
Phi Lang phản dạ chê bình
Lâm nguy Lục thị thương tình Nguyệt Nga
Kim Ngọc mê Xướng-tử-Ca
Đời này vay trả xét ra sợ thầm
Không biết thời nói người lầm
Người mà biết đạo lổi lầm về đâu
Nay đà Trời Phật tóm thâu
Nói cho các nước lo âu việc đời
Luận sao đặt để thuận lời
Bình phân ý tứ người đòi ghét thương
Trực lòng công chúa thị Hương
Mặt trăm hàng chử cùi vương tiếc chồng
Phụ nhơn nan hóa lạc lòng
Thương ai phãi dạ giết chồng như chơi
Xem rồi khắp hết nơi nơi
Luận đời chẳng phải nói chơi bớ người
Sánh theo bạc bảy vàng mười
Khó nghe nhân nghĩa chê người bần nhơn
Bất kỳ phi nghĩa phi nhơn
Nhiều tiền nhiều bạc hòa thân vợ chồng
Lao xao như cá ròng ròng
Quí quyền xinh tốt đẹp lòng đẹp duyên
Bút Thần ký tự sách nghiên
Kể từ trường ốc khùng điên ra đời
Khác nhau có một chử thời
Thiếu chi kỳ ngộ trong đời hiển vang
Chưa phải mưu vệ bình an
Hởi còn khổ nảo đa đoan vận thời
Chẳng than việc khó ở đời
Than chi tiền bạc nhiều lời đắng cay
Chẳng ưa lời chánh chê ngay
Nhiều người ít kẻ thương đây chút nào
Thuyền quyên sánh với anh hào
Vợ chồng y phục mặc vào cổi ra
Mát thời mặc ấm lòng ta
Nực thời bực bội cổi ra xa mình
Phu thê thời dụng chữ tình
Khó thời theo khó nương mình với ta
Thác nguyền cho hiệp đôi ma
Sống ngồi dương thế đôi ta thanh nhàn
Ở sao nghe xóm nghe làng
Trong nhà nói phải lấp đàng chẳng nghe
Phe nào riêng nấy từ phe
Một lòng một dạ thời nghe thời vừa
Long mốt không có long thừa
Cãi đâu không lổi lời vừa lời không
Lòng người ở chẳng chí công
Khó nghe quân tử khó trong nên người
Đỏ da thắm thịt nực cười
Trách ai ăn mắm dạ người khát khô
Bửa niệm bửa chẳng nam mô
Bạc tiền có lợi nam mô lợi gì
Thời nên kẻ lạy người quì
Thời hư vàng cũng như chì bỏ rơi
Không ai mắt ngó cầm chơi
Lựa là cất để có nơi làm gì
Niệm Phật ít kẻ phân bì
Phân bì tiền bạc tưởng gì tới tôi
Quyền hành chẳng đặng than ôi !
Trong nhà nói chẵng nghe tôi lời nào
Huống chi là kẻ ra vào
Mặc tình ăn nói hổn hào ý ai
Trong nhà có gái có trai
Dạy thôi tận ý không ai nghe lời
Như lươn chẳng luận thẹn đời
Tôi như cá cạn lở vời trong ao
Nặng nề tiếng nói khổ lao
Ngủ lâu như thể chiêm bao quên lời
Thức dậy tỏ rỏ mặt Trời
Suy đi nghiệm lợi tỏ lời chiêm bao
Sáng rồi sao hởi còn sao
Người còn ý muốn nói cao hơn Trời
Độ ai Phật độ tới đời
Nỡ trao gánh nặng cải lời để đây
Thầy xưa nghỉ cũng chẳng hay
Hạ nguơn để lại tôi đây giỏi gì
Sao bằng cô cậu biên thùy
Chùa thiền có Phật giỏi gì tu gia
Bắt chước niệm phật theo ta
Bắt chướt niệm quỉ niệm ma vẻ vời
Tu thời niệm Phật trọn đời
Người đừng tu hối nữa vời mà thôi
Sợ Trời Phật ghé lòng tôi
Hạ trần người ghét tôi không sờn
Nói ngay quỉ giận ma hờn
Tôi như ống nhổ chẳng nhờn sạch dơ
Còn đương bối rối như tơ
Muốn giành phần sạch để dơ ai chùi
Thấy đời trong dạ ngậm ngùi
Tôi dơ ai rửa súc chùi thân tôi
Thân chịu ống nhổ than ôi
Nhổ đâu nhổ đó nhổ tôi lấm đầu
Nhớ ơn kết thảm vọng cầu
Làm đủ chín bồn gởi sầu cho ông
Gắng lòng niệm Phật chí công
Dầu chưa gặp Phật qua sông gặp Trời
Ai mà xét đủ việc đời
Đây tôi làm tớ theo thời đội rương
Ở sao bửa ghét bửa thương
Như vầy nói chuyện vi lương làm gì
Để ra giựt cũa biên thùy
Hay hơn nói đạo tai gì chẵng nghe
Nói đạo bổn đạo chẳng nghe
Mua vườn mua đất trồng tre ở đời
Ở đậu mang nặng nhiều lời
Việc đời chẳng có thôi thời đừng tu
Phải lo làm mắm nhận lu
Làm sưu đóng thuế công phu làm gì
Dần Mẹo thấy việc dị kỳ
Đóng trăng cái lưởi bó bì cái thây
Nam Việt ở đời với Tây
Nam kỳ thôi hết ai hay trị đời
Tôi ma thấy dạng nhác lời
Ý hà người sợ cạn đời thấy ta
Xuất tình luận trí đặt ra
Giỏi chi sách của người ta mình dò
Nói vầy tức ý học trò
Sợ e sách củ người dò không ra
Nào khi chen chúc người ta
Bây giờ rừng vắng quỉ ma ở nhờ
Tiên sanh quỉ cốc tôi thờ
E khi rừng vắng người chờ quỉ ra
Tôi người quí phụ nha nha
Lại thêm quí tử tôi ma có thầy
Công lao tiêu tứ bấy chầy
Lần hồi an ổn chữ Thầy làm nên
Ham nơi tiền bạc thời quên
Thầy dạy thập sỉ muốn nên vừa mười
Ngày xuân chim khách reo cười
Đại bàng hầu cận thị người chim sâu
Việc rồi có lợi ở đâu
Khai kho lấy bạc lo âu việc đời
Đến nay cạn lẻ cạn lời
Giử sao cho trọn tiếng đời danh thơm
Ra trước hết nước hêt cơm
Hết đường danh lợi hết thơm tiếng đời
Không ai chánh trị ngôi Trời
Quán trung có kẻ nối đời hậu lai
Láng-linh am tự Phi Lai
Tây-An chữ đặt đố ai tri tình
Long Châu tích túc miễu đình
Đố ai có biết việc mình Tháng Tiên
Hội nầy Phật khiến hòa Phiên
Đạo Trời đạo Phật Thánh Tiên giao hòa
Gió đưa mai trước là đà
Tay bưng chậu cúc kỷ trà chưn hương
Vận nghèo như thể con lươn
Lủi vô sinh trấp oan ương lắm đầu
Hết nhớt kết thảm gây sầu
Mình mà còn nhớt lấm đầu quản bao
Dởn đời như cá dởn sao
Mình còn dơ dáy xiết bao nhọc nhằn
Biển sông nước chảy không ngằn
Mặc ai kêu mổ bằng thằng cũng ưng
Bao giờ lập lại chợ xuân
Ngày đêm thường nhóm chen chua hớn hài
Chợ xuân nhóm đủ thường hoài
Giá nào một giá chẳng nài thấp cao
Chợ nay góp xách lao xao
Chiều tan mai hiệp chiêm bao bất điều
Nhóm thời bửa ít bửa nhiều
Giá cao giá thấp chín chiều lòng ngay
Đời loạn ai cũng xưng hay
Mai chiều mới biết dở hay mới tường
E bay mỏi cánh giữa đường
Lở cây lở cội lở vườn lở non
Lở mực sợ lở chử son
Lở Thầy lở tớ lở con của Trời
Lở ăn lở nói lở thời
Lở ra đâu chúa lở đời làm quân
Nay đà như kẻ lở chưn
Mai chiều cũng có lập xuân để đời
Nói ra mở miệng kêu Trời
Tôi xin việc đó tội thời thậm đa
Chưởi thề đéo mẹ đéo cha
Niệm Phật không dám tội sa diêm-đình
Xin hai tội đó giử mình
Các việc tội phước mặc tình nhơn gian
Cải tà qui chánh thời an
Không cải thời tội chớ than Phật Trời
Người nào ham chưởi nhiều lời
Ý sao niệm Phật niệm Trời không ham
Chưởi lớn mệt mỏi người tham
Niệm Phật nho nhỏ không đam vào lòng
Chưởi lộn nhớ lớp bao đồng
Niệm Phật ít tiếng trong lòng lại quên
Việc Phật chưởi lộn không nên
Chỉ đường tội phước muốn nên nhớ lời
Chừng nào Nam Việt thạnh thời
Hết lo hết sợ hết lời sầu riêng
Để lòng tưởng Thánh tưởng Tiên
Tưởng ơn cao rộng bình yên việc đời
Mặc ai theo thuở theo thời
Tôi nay theo Phật theo Trời cải đây
Tới đời người lại không hay
Từ năm Kỷ dậu khó thay tới rày
Phật chưa có mản việc đày
Từ nay sắp tới khó bày khó phân
Khuyên người khá tưởng chử ân
Khổ đa chí khổ nhơn dân ân cần
Trí độ ngu phú độ bần
Khuyên lòng dân chúng phải cần Thánh Tiên
Nhiều người ngôn ngử chê điên
Người phàm mắt bịch viễn Tiên lầm phàm
Nhơn lương thiểu lực bất đàm
Khổ đa nhân khổ lầm phàm mới khi
Phật Trời minh lý trí tri
Vợ con chẳng ép huống chi người ngoài
Văn hay chẳng luận đọc dài
Phật Trời sở định như tài Hứa Gia
Nói lại còn dạ nói qua
Nói qua nói lại con ma biết gì
Ham nói như lửa đốt chì
Chảy chảy từ lớp chun thì dưới tro
Chẳng nghe dạ chẳng có lo
Không khó chờ của đem cho thiếu gì
Lời ghi mối nước Giao Quì
Ghe không bánh lái khó kỳ nổi đi
Trào nay gần lục thập suy
Phật Trời ngồi chốn cung ly tức cười
Thương dân soi xét từ người
Vô quân vô tướng cười người truân chuyên
Không bình người gọi rằng yên
Người vong Trời Phật Thánh Tiên không cần
Trí huệ thông minh thọ bần
Si lung ám á gia cần phú dư
Do thiên đại phú an cư
Do cần tiểu phú gia tư cơ bần
Thủy minh thổ phú trợ trần
Bất tri nhân nghĩa Thánh Thần bất chiêm
Khôn thời suy cổ nghiệm kim
Cuồng phong đại bại phi-liêm tẩy trần
Ai ai tâm chánh hưởng phần
Lòng ma dạ quỉ rửa trần xử tiêu
Quân tử thới nhi bất kiêu
Kiêu nhi bất thới quần yêu xưng hùng
Thiên tử tứ hải phục tùng
Lâm cơ nguy biến bất phùng trí mưu
Trung thần quốc loạn tâm ưu
Gian nhơn hại ngả dụng mưu tranh quyền
Nói ra nhiều nỗi thãm phiền
Cơm vua ăn mặc xác hiền loạn bang
Hưởng Tề sanh dạ dọc ngang
Cơ đồ đem lại mới an anh hùng
Tâm tánh Trời Phật vô cùng
Việc nào nói đặng chẳng dùng việc nay
Phong-Thần giang đạo củng bay
Vì sơn đão hải phép nay dị thường
Phép Phật hận đắc thọ trường
Phép nào diệu thuật nửa đường tiêu tan
Một đạo người đặng bình an
Đời mà nhiều đạo gian nan nhiều đàng
Quân sư văn võ liêm toàn
Như người thôn trưởng nhứt tràng chăn dân
Người tà việc chánh khó phân
Không đam vào dạ khổ thân cho người
Nói ra như lẻ chê cười
Lòng ham trung hiếu vàng mười không ham
Chừng nào Phật trị hết tham
Của rơi chẳng dụng mới ham việc lành
Tích thiện phùng thiện để dành
Tùng ác nhi khứ nan hành cung ly
Đời nầy nhiều kẻ dể khi
Phật ngồi trước mặt bất tri ngó ngàng
Phật sống trước mắt chẳng màng
Đi tầm Phật chết xa ngàn ước mơ
Dạ sao dạ rối như tơ
Người nào biết đặng hậu sơ chẵng màng
Bất tín lời nói đưa đàng
Dạ sao dạ ở trăm ngàn việc khôn
Bất tính bất thính vi ngôn
Bất tùng giáo đạo tận khôn tận càng
Tận quân tận tướng viễn tràng
Tận Thần tận thứ tận đang nghỉa nhân
Dạ sao mà dạ chẳng cần
Như vầy chẵng uổng công phân mọi đàng
Kể thôi thủ vỉ muôn ngàn
Ỷ chi tiền bạc sanh đàng phụ tôi
Trách phiền rồi lại thương ôi
Trách người chẳng nghỉ nổi tôi phụ phàng
Ăn muối ngon hơn ăn vàng
Thấy đời trăm dạ trăm đàng khó âu
Chẳng thà dưa muối cháo rau
Ba trường Phật lập biết đâu vẹn đền
Ba lo xao xuyến ba nền
Lòng đinh dạ sắt vửng bền hậu lai
Nhứt tình tiết ghi rạng trai
Lưởng tâm lưởng dạng ai ai chẳng còn
Mấy bổn chỉ nẻo coi mòn
Sa về địa-ngục người còn lòng nghi
Phật sống dạ đổi sầu bi
Phật chết bất thực rũ đi cúng chùa
Quỉ tăng phất diểu bốn mùa
Chuối xôi ăn hết Thầy chùa trơ trơ
Bất tri hậu nhựt hồi sơ
Ba đường tội phước thiên cơ bất tường
Phật đâu Thầy chẳng chỉ đường
Thọ tài hưởng phước cúng dường làm chi
Thấy đời tiền trọng hậu khi
Thon don đạo Phật sầu bi trong lòng
Ma ma Phật Phật chập chồng
Người người quỉ quỉ khác lòng người ôi
Tà tà chánh chánh khác ngôi
Khôn khôn dại dại khác tôi tấm lòng
Khó lòng lòng khó cho lòng
Mua tôm bán tép đổi lòng xa tôi
Dưởng hổ vi họa người ôi
Dưởng nhơn bất chánh hại thôi tới mình
Nhơn lưởng tâm thú phản tình
Dưởng hà đắc dưởng khổ tình hại thâm
Nhơn sanh tử bất sanh tâm
Tử thân phản nghịch cơ thâm đoạn tình
Phụ mẩu tử tôn kế hình
Xuất ngôn bất hiệp cách tình thiên san
Hửu thể tâm sự đa đoan
Chánh tà tà chánh thế nan đa tình
Nhơn đa luật nhơn khổ hình
Hà như thiểu luật minh tình hửu phân
Vỉ kỳ đạo dụng kỳ nhân
Bất dỉ kỳ đạo phi nhân bất cầu
Ngôn tận tâm bất tận hầu
Quí nhơn tâm tận ngôn cầu nan tri
Thiểu thiện đa ác thế suy
Thiện nhơn thiện tận thiên tri địa hòa
Nhơn ác ác tận đồng tà
Nhứt tâm đại tiểu thuận hòa việc an
Thiên địa bất sát nhơn gian
Cỏi nào riêng nấy an không tại mình
Thánh Tiên hai cỏi dụng tình
Dương gian bất mục dụng hình thương ôi
Ít ai hiệp dạ chúa tôi
Sớm đầu tối đánh nghỉ thôi nhiều người
Gặp cơn vàng chín vàng mười
Ơn cha trả đặng ơn người đền xong
Lo bề đức chánh long đong
Nguyện cùng Trời Phật hóa long cho rồi
Chinh Đông phạt Bắc mấy hồi
Giặc nầy đánh miệng thôi rồi dầm lăng
Đao binh chứng có búa trăng
Mượn gươm thần huệ dứt căng phản thần
Âm binh lửa dậy rần rần
Vừng cao nhựt nguyệt chiếu phần mới xong
Chừng nào tỏ đặng đạo long
Rồng đoanh phụ thể đức ông ra đời
Mặt hồng đổi dạng con Trời
Đôi mươi nhỏ lại trên đời khôn ngoan
Hào quang chiếu sáng Nam bang
Đuổi trâu ngó thấy tang hoang xóm làng
Làm người ăn nói diệu dàng
Gái trai cũng vậy la làng ai khen
Nặng nề hai chữ bạc đen
Không lòng trung hiếu làm quen chỗ nào
Nhiều lời ăn nói ngán ngào
Vốn không ép vợ lẻ nào ép con
Không ngon thuở sốt cũng ngon
Không tốt thuở mới như son đỏ điều
Của túi dầu có cho nhiều
Vật cũ dầu tốt đỏ điều làm chi
Biết thời mới biết người khi
Không thời nào biết người khi ngoài đường
Có nếm cay đắng mới tường
Không ăn sao biết mật đường ngọt ngon
Niệm Phật giử dạ sắc son
Mà còn chưa chắc thon don trách phiền
Sông thiên nhựt nguyệt hiệp tiền
Châu Thiên Gia Nghiệp kết quyền nhơn duơn
Vợ chồng giữ vẹn nghĩa nhơn
Sanh lòng thù oán keo sơn rả rời
Lương duyên túc đế tại Trời
Tình phu nghỉa phụ đổi vời sao nên
Nghe lời chữ dạ đừng quên
Nghe mà không nhớ sao nên làm người
Khoan ăn bới nói nhịn cười
Lần qua đường tối thương người lụy tuông
Đánh trống sợ nổi động chuông
Bức mây sao khỏi động truông động rừng
Thời suy người ở không chừng
Độc tâm phá núi phá rừng tan hoang
Người ngay dám sánh người gian
Thời hư quỉ lọng dạ ngang nhiều đường
Người trung mưu trí thường thường
Mặc ai dạ bạo tâm cường mặc ai
Bánh phòng nhiều hột thì chai
Xôi vò nếp lộn đố ai xôi mềm
Một vai cắt nghĩa hết thềm
Nghĩa vai hai nghĩa êm mềm hòa hai
Nử sanh ngoại tộc con trai
Nam sanh bất thuận con trai con mình
Hạ nguơn sanh dạ bất bình
Khiến xui dâu rể khác tình con ta
Biết kêu bằng mẹ bằng cha
Kêu thời chánh lý lòng ma hai bề
Nàng dâu chàng rể chư hề
Cha mẹ chẳng nghỉ thương bề hai thân
Ngày sau nhơn nghĩa toàn ân
Con kêu cha mẹ chánh thân thuận hòa
Cha mẹ dâu rể một nhà
Tương tề nội ngoại thuận hòa phụng long
Phật đem tưởng tánh đồng tông
Sanh tường con phụng cháu long nối đời
Bá nhơn ăn nói một lời
Thiệt thà thấy thiệt ở đời thủy chung
Con theo họ mẹ sữ trung
Hoài thai thập ngoạt tùng dung nhị tuần
Giáp niên mang nặng ớt gừng
Khai huê biết nói lòng mừng biết đi
Dạy lòi niệm Phật lòng ghi
Đừng đem dạ bạc khinh khi Phật Trời
Quan thiên mắt ngọc xem đời
Một chưn răng trắng dấu rời từ răng
Tuy là lời nói lăng xăng
Suy đi xét lại có căn chánh tà
Biết ơn cha mẹ ông bà
Con trai con gái cũng là một con
Đời nầy dâu rể thon von
Cha chồng mẹ vợ khác con thương ngoài
Mẹ ruột lòng chẳng thương hoài
Mắc thương bắt chước mẹ ngoài người dưng
Mới thời hối vội bợ nưng
Cũ rồi con mẹ xây lưng chẳng nhìn
Suôi gia ở chẳng thiệt tình
Giàu sang là trọng nghèo hình muốn vong
Đôi bên suy cũa tưỡng công
Không ai xét nghĩa khó trong thuận hòa
Sanh ra con quỉ cháu tà
Chưởi cha mắng mẹ ông bà chưởi con
Thấy đời dạ héo thon von
Làm sao chồng vợ cha con thuận hòa
Ở sao ít kẻ thiệt thà
Ngay gian lành dử một nhà sao an
Người ngay tám chín người gian
Cho nên Trời khiến tan hoang cửa nhà
Việc nói chưa thấy tỏ tà
Phãi dùng nói trước cho mà lo sau
Việc đời khiến biến chẳng lâu
Không tu mà muốn khó âu bây giờ
Nhị thiên biến kẻ dại khờ
Một muôn biết trước một giờ phân ngôi
Tận thế đa khổ người ôi
Lòng trông dạ đợi bạc vôi để dành
Không có một việc làm lành
Trong đời mau tới tan tành cái thân
Trí mưu đối nghĩa đáp nhân
Thời người mới đặng cầm cân song bằng
E lời ăn nói không ngằn
Lòng không độ lượng cằn rằng khó nghe
Đời nầy rách thiệt rách le
Rách mà khéo vá lành nghe lành hoài
Tình chung lập hậu lâu dài
Nhà thờ an tự phước tài lầu chuông
Niệm Phật cay đắng lụy tuông
Lần hồi đường tối qua truông bớ người
Bớt chê bớt nói bớt cười
Chổ nào bất chánh khuyên người hỏi tôi
Phật Trời chia để mấy ngôi
Không biết tà chánh làm tôi sao đời
Con Trời giúp sức cho Trời
Nếu đời chẳng có nhiều lời đắng cay
Nhiều lần cay đắng từ đây
Nhờ ơn cha mẹ độ nay nước nhà
Khuyên lòng trai gái trẻ già
Bất tính Trời Phật nước nhà nan phân
Bần cư náo thị vô thân
Phú cư lâm đảng hửu nhơn tri tầm
Cuồng nhơn tùng tánh thú cầm
Bất tùng nhơn phú tri tầm nghĩa nhơn
Dụng nghỉa đắc chí dụng thân
Lưởng nhơn tâm chánh bất phân phú bần
Tấn bộ nan thối bộ thần
Phú đa nhơn hội gia bần vô thân
Chí đức hiệp thửa chí ân
Thiên kim bất chánh sự thân bất tầm
Đường nghĩa đi trước thời nhầm
Hậu lai bá tánh đều lầm đường nhân
Bất kiến thiên địa vi ân
Chê Trời chê Phật vong thân bất tồn
Thân tôi như giặc đánh dồn
Đắng cay tiếng nói mượn hồn chịu nhơ
Mượn xác lập tánh hồi sơ
Chịu lời cay đắng tiếng nhơ nặng nề
Nhiều người ăn ở vụng về
Đem lời dạy lại nặng nề nam mô
Phật cho hai chử ô hô
Phàm trần má dạy nam mô mới kỳ
Người khôn dò đạo tâm tùy
Khôn mà dạy Phật thiệt kỳ người khôn
Khôn trần khôn thác chưa chôn
Dại Phật gẩm lại cả môn không bằng
Thảm buồn nên phải nói rằng
Vận suy người thấy cầm bằng tiểu nhi
Phú quới đa nhơn hội tri
Bần cùng thân thích phân ly bất hòa
Bất luận sự chánh sự tà
Bất tri đạo nghỉa phú hoà bần ly
Bần cùng chánh lý nhơn khi
Phú nhi bất chánh nhơn tri kim bằng
Lại trách Trời ở không ngằn
Bần ly ngọc hữu phú rằng tương tri
Thương thời Trời Phật lưu ly
Đêm nằm cay đắng sầu bi một mình
Thở than than thở chử tình
Khéo vô duơn bấy là mình với ta
Thương đời tưởng Phật rằng ma
Tưởng ma rằng Phật mới ra hội nầy
Dạy thời dạy tớ dạy đày
Cớ sao đem dạ dạy Thầy dạy Tiên
Dạy mà có trí nghĩ riêng
Khôn mà không biết như điên bỏ quần
Vận nghèo mắc nợ nói chừng
Phải chi có của phá rừng mấy hơi
Vận nghèo nói thiệt nói chơi
Kên kên ăn tạp con dơi ăn buồi
Nghĩa sao dạ chẳng sụt sùi
Tay dơ thì rửa ngọt bùi tại tâm
Niệm Phật bất cấm dục dâm
Việc nào tà chánh tại tâm chánh tà
Trăm việc cho thuận cho hòa
Đừng lòng hảm hiếp việc tà tội phi
Luật điều vỉ thiệt Tiên tri
Phật cho nghiệm nghĩ xét suy dụng mình
Người phàm mắt bịt vô tình
Ham ăn ham nói ỷ mình rằng hơn
Đắng cay tiếng nói phi ơn
Nặng nề lòng Phật thiệt hơn lòng nào
Tu đừng khẩu xuất thuyết du
Cẩn ngôn cẩn hạnh sự tu thủ tình
Lao xao kiển vật bất bình
Thân ai nấy độ cho tình có phân
Đừng lời lăng hiếu phi ân
Xuất ngôn vô độ sự thân bất bình
Hại người là việc hại mình
Nhiều lời thậm ngặt hại hình vất vơ
Việc lành ngậm miệng ngó ngơ
Việc dử làm bậy bá quơ bá bào
Liếu lo nói chuyện xiêm lào
An-nam đem dạ nghe Tàu bại gia
Giửa đường kẻ lại người qua
Nhà thời thờ Phật tưởng ma không vào
Cớ sao dạ bạc theo Tàu
Minh sư bất chánh đạo nào mà ngay
Chẳng ai ép trí theo đây
Ăn mặn thời dụng ăn chay không dùng
Thiệt dơ là đất là bùn
Để trên bàn Phật tạm dùng thờ thân
Nước thời rửa sạch muôn dân
Lòng tôi vọng tưởng mang ơn phượng thờ
Nghĩ thương ba đạo cậy nhờ
Ba đường tội phước vật vờ ba căn
Một đường sáu ngả quỉ tăng
Chùa Thàng Lục-tỉnh tu ăn đất nào
Tu không tưỡng Phật ma vào
Đất ai người ở cơm nào người ăn
Không thời khiến dạ lấp ngăn
Hửu công tắc thưởng lo căn chói ngời
Lòng tà dạ quỉ hổn hào
Lòng Trời dạ Phật chổ nào tranh đua
Người phàm tranh đấu nơn thua
Sanh bề dục lợi tranh đua từ lời
Cha mẹ cho xuống xét đời
Tôi nay con Phật con Trời lại đây
Thấy đời nhiều vạy ít ngay
Phật cho giáo đạo lập ngay cải đời
Ai ai chử dạ nghe lời
Cải tà qui chánh theo Trời dân ôi
Nực cười đứa dại chê tôi
Rẽ mà không biết nghỉ thội tức cười
Thiệt là vàng chín vàng mười
Vàng sang Tây-Hớn vàng người không phai
Đố ai biết mổ là ai
Người trong Trung-quốc hay hai cỏi Trời
Sông mê thân trải sạch đời
Hiếu trung giử vẹn một lời chẳng sai
Đây trai đó cũng là trai
Hổ trang thơ ấu hậu lai cũng già
Tôi tu dám sợ áo dà
Hại nhơn hư cữa hết nhà không hay
Kiển tu nhiều việc khó thay
Tu đừng ai biết mới hay việc đời
Minh mẩn sáng láng nhiều lời
Tu gia tích đạo con Trời Phật sanh
Tuđừng tưởng chử công danh
Bất ưu bần tiện bất tranh quí quyền
Tu thời tranh việc làm hiền
Đừng tranh làm dử Phật phiền người tu
Nam mô tưởng Phật tưởng Trời
Nhớ khi phú quới tưởng đời lâm nguy
Thương vì lúc thịnh lúc suy
Cơn vinh sum hiệp cơn nguy rả rời
Biết sao trái phải theo đời
Bập bều theo nước nương lời quanh co
Không vầy đàm tiếu chẳng lo
Giả đò làm biếng ăn no ngủ ngày
Thở than thầy hởi là thầy
Tớ bao nhiêu khổ mản đày hay chưa
Các nơi đâu đó chẳng ưa
Cầu cho bá tánh giây dưa đạo lành
Cầu Phật nhựt dạ thường hành
Cứu kỳ bá tánh làm lành nhứt tâm
Thầy xưa tạm quán chê hâm
Tôi nay tạm thất bán tâm trải đời
Nửa lòng để tưởng Phật Trời
Nửa lòng dụng trải nương đời quỉ ma
Thứ ba chưa thiệt người ta
Thứ tư thiệt Phật không ma lời nào
Nước lộn xỏ rế Tây Tàu
Đố ai biết đặng chổ nào nước trong
Cầu Phật xuất chưởng Thần-nông
Cầu tiên huờn hậu nước trong thường hoài
Thần-nông chưởng thực lâu dài
Gạo châu củi quế thường hoài trường sanh
Cầu cho bá tánh tân thanh
Nơi nơi hòa thuận rạng danh đời đời
Việc trước biết mấy chục đời
Ngày sau lập lại ba đời qui Tây
Ai giử thảo thận trọn ngay
Thời người trường thọ qui Tây một đời
Biết đặng ba khoản lập đời
Mới rằng con Phật con Trời tái sanh
Đường nhiều ma quỉ hôi tanh
Đi tắt cũng khó đi quanh dể gì
Trước lo chúa khổ Bắc kỳ
Sau lo Nam Việt bất tùy nguy ban
Văn chương Bắc địa hiển vang
Nam-kỳ dốt nát gian nan chẳng lừa
Bấy lâu dạ ở thỏng thừa
Bây giờ xét lại lọc lừa nghỉ ra
Đừng lòng chung chạ Phật ma
Dương gian ly bạn Diêm la ly hình
Khuyên người cải thửa tà tình
Đem lòng minh chánh Phật nhìn chúng sanh
Muốn cho hưởng phước nguơn hanh
Thời người bỏ dạ đua tranh bạo tàn
Bạo tàn là việc điếm đàng
Nhà tu phải tránh bạo tàn cho xa
Người ta ba thứ người ta
Người thời tưởng Phật người ma khuấy đời
Tưởng Phật thiền Phật thiền Trời
Tưởng ma đem dạ báo đời thiền ma
Chỉ đường Tiên Thánh Diêm la
Bửa nay đốt đuốc hôm qua sáng lòa
Chớ thấy vóc ngọc mình ngà
Thời người qui chánh cải tà khó âu
Thấy cạn người chẳng lo sâu
Việc người người biết biết đâu việc mình
Khiến nên bất thính nhỉ tình
Việc ai nấy biết việc mình minh mông
Việc người thiệt có mà không
Tôi không mà có dạ mong chịu hoài
Quân xử thần tử đắc tài
Phụ xử vong tử chịu hoài tiếng nhơ
Bao giờ minh thiện hồi sơ
Phật trời rửa sạch bợn nhơ cho mình
Phàm nhơn lấp tội che tình
Người phật mấy tội trong mình phải khai
Che người dương thế tội ai
Có tội che Phật mình khai tội mình
Có không chứng có Thiên đình
Không mà chịu có việc mình ai hay
Có tội khó dấu phương Tây
Phật tra xưng tội khổ nay phàm trần
Bửu cơm Phiếu-mẩu minh thần
Thân tôi chí khổ gia bần là tôi
Thảm phiền dạ muốn nổi trôi
Phật Trời cầm dạ than ôi đêm ngày
Gian nan chẵng kể thân nầy
Cực bề ăn ở theo rày đọa thân
Biết phải khó phải việc ân
Biết quấy cũng khó nói phân quấy người
Ôm lòng bụng khóc miệng cười
Trân trân giã dại như người lảng tai
Đường thỏ thấy tỏ đuôi nai
Dậm hòe đường vắn ngàn mai chen rừng
Khiến nên đeo dạ ớt gừng
Thương cây nhớ cội nói chừng chiêm bao
Qua cầu ba bực thấp cao
Thượng trung chí hạ biết sao vận thời
Hạ trung chí thượng an đời
Tỏ trong ba bực tỏ lời chiêm bao
Than nhựt than nguyệt than sao
Ba than ba thở chiêm bao vuông tròn
Dạ tôi than thở hao mòn
Cầu Trời khẩn Phật mất còn cho xuôi
Vận nghèo trở gối tạm lui
Cầu Trời khẩn Phật gở xuôi mối sầu
Thi ơn thi đức Nam-lầu
Các ban không dạ lo sầu tận lương
Các nước mắt chốn oan ương
Ngày sau không chổ tích lương độ đời
Khó mở miệng lớn kêu Trời
Chê già dối mặt thay lời lăn xăn
Giử lòng mười gốc một căng
Nước nào dạ ở lăn xăn chê già
Tội quan lòng ở bất hòa
Nào ai có ép tới mà nhiếc thêm
Than ngày rồi lại trách đêm
Bao nhiêu tù tội lại thêm tội tà
Lạy già rồi lại chê già
Thức hùng mới biết nước nhà thiểu trung
Đa oán đa dạ đa hung
Thiểu nhơn tri thức chí trung đạo già
Đa nhơn bất thuận bất hòa
Lâm nguy thêm oán đạo già bạc đen
Cơn giàu nhiều kẻ làm quen
Cơn nghèo bạc trắng thoa đen hì hà
Ở sao bửu nghịch bửu hòa
Tức mình mà nói việc nhà quên thôi
Nói hoài chưa mát dạ tôi
Phải không chưa biết thương ôi cho đời
Có không quấy phải nguyện trời
Dầu tôi có thác còn lời để coi
Nịnh dầu có ghét chẳng soi
Người trung khá dở mà coi cho cùng
Dầu mà thượng trí chẳng dùng
Phải coi cho đủ lời khùng chí công
Tự ý kẻ nghe người không
Nào ai có ép việc công phủ thờ
Bá gia sớm đợi tối chờ
Thân tôi hồn phách vật vờ chưa an
Thương đời phật khiến lo toan
Nhục thời trước mắt hiển vang chưa tường
Ép ai niệm Phật tâm thường
Mà người phiền Phật nhiều đường gian nan
Gian nan Phật khiến tu tang
Người người tưởng việc bình an làm giàu
Phật cười rồi phật lại sầu
Nam mô bồ tát làm giàu tiếng chi
Kẻ thời mòn thịt phân ly
Người thời tiêu cốt tiếng chi minh tường
Ta nay như bột như đường
Tạm dùng một lể cúng dường thanh minh
Sống thời cắt nghỉa tâm kinh
Thác rồi để chử u minh chê cười
Nôm na quên bảy quấy mười
Tiếng thời nghe tiếng nghi người khùng điên
Bột đường nước mát thì yên
Đậu xanh đậu trắng nhưng riêng mở dầu
Làm ơn kết oán bạc đầu
Chiếu cổ trải lót cái dầu xài chơi
E người nhiều nỗi hụt hơi
Người tường chiếu cổ xài chơi mới lầm
Tu tâm tu lén tu thầm
Mình lầm Trời Phật chẳng lầm nịnh trung
Việc nào sanh giặc thời hung
Tức mình mình hại người trung của mình
Tây dầu lòng ở bất bình
Người mình nghỉ lại thương mình thì an
Nói vầy tôi nói dọc ngang
Tức mình đạo chánh hại tan một hồi
Tức mình muốn chết cho rồi
Tức thôi là tức nằm ngồi chẳng an
Tức là phận tức Nam-ban
Tức người Nam-Việt hại oan Nam-kỳ
Bắc kinh xưa cũng chẳng vì
Nam-kỳ nay hại Nam-kỳ chớ ai
Ngồi buồn bắt mặt trong mai
Xưa nay một lệ tại ai phụ Thầy
Chí công tội phước tỏ bày
Nam-kỳ lục-tỉnh việc nầy ai hay
Thiệt là cay đắng đắng cay
Như người có tội không ngay thì hành
Không tội xỉ mạ sao đành
Đụng đâu dánh đó người hành động lây
Hành tiền hành bạc khó thay
Nghĩ đường nhơn nghĩa không ngay trong lòng
Có tội hành tội mang còng
Không tội mà cũng bắt còng dẩn đi
Tội chi không biết tội chi
Nghe người Nam-việt tội gây bắt đày
Có ai mà bại nước nầy
Nghề võ mà đánh trả Thầy nam mô
Nào hay ngô lại hại ngô
Tây nào có biết nam mô mà tầm
Nước đục bất dục ăn nằm
Xá gia cầu đạo chí tầm Tây-phang
Bất từ lao khổ gian nan
Cầu qua Tây-điện hỏi han nước nhà
Ý sao từ trẻ tới già
Nhiều người lòng muốn ở mà theo Tây
Như vầy sợ mất nước đây
Cho nên người muốn theo Tây bạc hình
Lạy cha cùng mẹ cạn tình
Ở vầy nhiều việc bất bình chúa tôi
Như vầy nước mắc bịch vôi
Bịch vôi có chổ chúa tôi vọng cầu
Ca ca cung chín từng lầu
Ai ai vui vẻ tôi sầu chúa tôi
Nước còn trôi nổi nổi trôi
Trời cao tỏ rạng Phật ôi cứu kỳ
Mắc thời để đó làm gì
Tôi thì bán rẻ biên thùy mua ăn
Đừng chê lão quán nói nhăn
Măng tre dầu đắng khó ăn dụng xào
Quán đây lở bước thì vào
Bà con có chổ quán nào thì thôi
Thương người đội mảo kim khôi
Giả làm thương quán giúp tôi nạn nghèo
Thiên-Luông phò chúa qua đèo
Ngủ-Thiệu còn mắc nạn nghèo giả điên
Phép Trời thâm thẩm trừ Phiên
Giặc nầy không đánh cũng yên bây giờ
Lo cho một đạo nhà thờ
Thân tôi hồn phách vật vờ quản bao
Lo cho niệm Phật lao xao
Chùa Thàng rực rở biết sao cứu rày
Nơi nơi hủy hoại đạo Thầy
Chẳng nghe lời Phật càng ngày tiêu hao
Nhiều bàn từng thấp từng cao
Lòng không minh chánh biết sao việc tà
Trẻ tu bất luận lạy già
Già tu đắc chí trẻ hòa theo tôi
Ở sao dạ đánh đu đôi
Làm sao một dạ theo tôi trọn niềm
Niệm Phật tưởng phật phật tìm
Niệm cho tận ý trọn niềm thủy chung
Có phần tận hiếu tận trung
Không phần mang đọa si lung đừng phiền
Ai ai cũng có căn tiền
Luân hồi trả quả dử hiền quả tu
Hoặc là tu trí tu ngu
Hoặc là ở thế công phu dử hiền
Tại vì căn quả chó phiền
Người tu mắc đọa người hiền an thân
Hoặc là thủ nghĩa thủ nhân
Không phần Phật định khổ thân già đời
Tại mình xuất khẩu nan lời
Tu xa mảng đọa đem lời bảo ngôn
Ví như bá nhẩn hiền môn
Đời nầy đừng ỷ sức khôn bại tồi
Việc trước ắt tích thấy rồi
Cớ sao người chẳng lo hồi thượng thiên
Cỏi nầy tam giái tương liên
Hậu lai cỏi thọ trung thiên cỏi nầy
Qui lai nhứt thống tỏ bày
Trường sanh bất tử có ngày không đêm
Chừng nào nhựt nguyệt nghỉ êm
Đại điềm hội Phật tỏ thêm ngời ngời
Một ngôi thinh tịnh Phật Trời
Vô quân dân quốc tỏ lời cạn phân
Bá gia lòng muốn lập thân
Tai nghe lời chánh phải phân lời tà
Ngày sau bình trị nước nhà
Chồng kêu vợ dạ thuận hòa dưới trên
Con thời thưa dạ mới nên
Lễ nghi phép tắc dưới trên một lòng
Sau không bông chuổi kiềng vòng
Trâm cài lược giắt giử lòng chánh minh
Xét rồi hậu nhựt nước linh
Sau thời trung hiếu gái trinh giử mình
Trai thời thọ sắc Triều đình
Mảo vàng thẻ bạc minh tình trung cang
Nơi nơi nhà dọc dãy ngang
Phố lầu quán xá hiển vang vui mừng
Tôi nay dạ xát ớt gừng
Cay co chua mặn việc rừng việc sông
Hội nầy đông đảo đảo đông
Hội san đường trống gian không lại gần
Cỏi trần than thở cho trần
Giáo răn nhiều thuở thương trần trần ôi
Phú dầu người có phụ tôi
Bần trung bần hiếu thương ôi tôi cùng
Có đâu bần giỏi xưng hùng
Phú gia chê phận bần cùng sạch trơn
Đây tôi chẳng phải Tây-sơn
Đem lòng bắt Nguỵ xưng hơn chẳng đầu
Hai bí còn có ba bầu
Có đâu đem dạ chẳng sầu tiền căn
Gặp cơm gặp cá thời ăn
Chẳng lo tội phước tiền căn rối lòng
Vui chi bông chuổi kiền vòng
Quần đôi áo mớ bỏ lòng Thánh Tiên
Nước còn xao xuyền chẵng yên
Đem lòng chê Thánh chê Tiên thương phàm
Dạ sao chử dạ lo làm
Không lo giử đạo xác phàm ra ma
Tại mình trở lại trách ta
Trách ta ta trách con ma hại mình
Trường sanh lưu hậu lương đình
Thiên thanh tỏ rạng coi hình không sao
Không mưa không gió lao xao
Không làm ruộng rẩy ngôi cao thanh nhàn
Không ăn của thế chàng ràng
Không mưa không nắng thanh nhàn một nơi
Của Tiên của Phật ăn chơi
Có chồng có vợ thảnh thơi ngôi Trời
Tới đó người thiệt một đời
Trường sanh bất tử ngôi Trời vạn gia
Một cỏi Trời Phật Tiên nga
Trân châu báu vật vạn gia chói ngời
Ở giửa có một ngôi Trời
Xây quanh Tiên Thánh trào Trời minh linh
Cỏi Phật không sách không kinh
Không chuông không mõ tâm linh ở đời
Không có thú vật nương thời
Không ma không quỉ thiệt đời Phật ta
Thập bát đem lại vạn gia
Nói cho các nước bỏ ma theo Trời
Phật cho xét tỏ việc đời
Trong hai muôn nữa thiệt đời trường sanh
Hội nầy chen chúc yến anh
Còn lo một nổi hôi tanh hậu trần
Nhơn nhơn cắc hửu kỳ phần
Còn lo một nỗi âm thầm điều binh
Thương đời chưa đặng khương ninh
Từ nay sắp tời âm binh giấy loàn
Nhiều người chê nói bắt quàng
Nghỉ đi nghỉ lại bắt quàng là tôi
Một mình biết đặng ba ngôi
Nghỉ đi nghỉ lại thiệt tôi con Trời
Thương người chẳng biết độ đời
Biết độ chẳng biết vận thời làm sao
Nói biết là tiếng nói cao
Biết thời người biết làm sao thì làm
Tôi nay cổ vướng nhiều đàm
Đục ngừ tiếng nói hai hàm lở đau
Đói dùng bửa cháo bửa rau
Mình đau mà độ người đau sao tròn
Độ sao thác mất độ còn
Phật cho độ vậy vuông tròn độ lâu
Độ đời cho biết cạn sâu
Độ bịnh thời dể khó âu độ lòng
Khó độ bầy cá ròng ròng
Độ mặt thời dể cái còng ai mang
Trào Tây độ bịnh độ tang
Bịnh người mình độ sợ mang bịnh mình
Phật độ trong bụng ngoài hình
Cải Phật mà độ sợ mình lổi chăng
Giáng hương một góc một căn
Hai người một bụng của ăn dư hoài
Độ trước là độ khoe tài
Nhứt gia vi chủ con ngài sợ lâm
Thương Thầy nhiều dấu cơ thâm
Mảng nghe tiếng nói sợ lâm luật hình
Trách ai tư lự một mình
Thầy còn ngồi đó tớ tình riêng căng
Mắt ngọc sợ mắc lo ăn
Lổi niềm cơm áo lạc căn Vỏ-hoàng
Có ai cãn lộ ngăn đàng
Mạnh ai nấy bước tới tràng mà thi
Làm tớ dạ dắt Thầy đi
E là phận tớ lòng khi phận Thầy
Thấy đó đời khó khó bày
Tớ trung thời dắt phận Thầy bói đuôi
Tôi sợ người độ không xuôi
Độ xuôi tôi cũng trở lui về Trời
Thấy sao trâu nhỏ ngó Trời
Trâu lớn của Phật cởi thời khỉ la
Không dè Đại-Thánh ngài ra
Ngài ra bất tử thiệt ta không dè
Không nếp có đậu có mè
Không dừa thì để sau hè mà coi
Phật dạy tôi thời xét soi
Có không bá đạo sau coi thì tường
Bảo tôi ra dầu chỉ đường
Việc đời khó dể sau tường kiết hung
Mặc tình uốn éo nịnh trung
Tôi không có ép nói hung lổi mình
Phật Trời nào có ép tình
Chẳng dùng đừng ngó biết mình đừng chê
Thiệt tôi lời nói thì quê
Ai lầm nấy độ không chê đạo nào
Đạo nào tự ý đạo nào
Giỏi thời độ giỏi của nào cho ai
Cho ai một vốn phải hai
Phải ai tay nấy nào ai chia lời
Dục lợi là việc ở đời
Ở đời chẳng biết tội Trời Phật đâu
Mắc tội Trời Phật mới sâu
Sâu thời không thấy việc sâu thấy gò
Chúa loạn có mắt theo phò
Tôi loạn cũng có tôi phò thân tôi
Người đầu chẳng nghĩ thì thôi
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn