Đứng trước những hành-vi mờ-ám, độc-tài thế ấy, và trong lúc nền độc-lập của Nước Nhà bị hâm dọa, khối tín-đồ H.H có bổn-phận áp-dụng quyền tự-do của người công-dân sống dưới chánh-thể dân-chủ cộng-hòa để phản kháng trước dư-luận quần-chúng.
Vậy nên anh em tín-đồ ở Cần-Thơ được lịnh tổ-chức ngày mùng 3 tháng 8 năm Ất-Dậu (8-9-45) một cuộc biểu-tình khổng-lồ với ba khẩu hiệu:
- VÕ-TRANG QUẦN-CHÚNG
- TẨY UẾ NHỮNG PHẦN TỬ THÚI-NÁT TRONG ỦY-BAN HÀNH-CHÁNH NAM-BỘ
- ỦNG-HỘ TRIỆT-ĐỂ CHÁNH-PHỦ VIỆT-MINH.
Ban Tổ-Chức cuộc biểu-tình này đã có xin phép bữa trước với Ủy-Ban Hành-Chánh Cần-Thơ, thế mà ngày nói trên đây, bọn độc-tài không cho mấy vạn tín-đồ H.H đi biểu tình.
Ba ông Huỳnh Thạnh-Mậu, Nguyễn Xuân-thiếp (tức thi sĩ Việt-Châu) và Trần Ngọc Hoành (con trai ông Trần Văn Soái, đương kim Tổng Tư Lịnh Quân-Đội P.G.H.H.) điều-đình mãi với V.M mà cũng vô hiệu-quả.
Anh em tín-đồ nhẫn-nhịn chờ-đợi tới trưa. Rốt cuộc họ đành tự giải-tán trở về nhà. Nhưng thình-lình bên V.M bắn xả vào đám quần-chúng không võ-trang, bắt ba ông nói trên đây và cả vạn tín-đồ (kể luôn tín-đồ các tỉnh miền Tây nam-Bộ) giam cầm đánh-đập và phao vu đủ điều...
Trong lúc “Giặc Pháp hờm tay trao ách sắt, Dân Nam chờ kẻ vụt roi cu” (lời ông Nguyễn Xuân-thiếp), mà lại có sự chia rẽ nộ-bộ làm suy-giảm lực-lượng kháng-chiến thì ai mà chẳng xót dạ đau lòng. Nhưng tình-cảm của khối P.G.H.H. lúc đó là:
Đành ngó non sông nhuộm máu đào,
Thời-cơ độc nhứt cứu đồng-bào.
Muôn ngàn chiến-sĩ chờ ra trận,
Bỗng vướng gông cùm chốn ngục lao!
(Lời ĐỨC HUỲNH GIÁO-CHỦ)