Ba giờ chiều ngày 13 tháng giêng năm Canh Thìn, Thầy trò về đến Nhà Bàng. Đức Thầy và tôi xuống xe vào quán cơm.
Ông Hương Giáo Tập, người ở chỗ này, liền đến mời Đức Thầy về phố dùng cơm. Tối lại bà nhạc của ông này mời Đức Thầy về nhà cùng dường. Đêm ấy bà lão dưng dưa hấu cúng Phật (bằng cách để trái dưa trong một cái trã mới và dùng củi tinh khiết đốt trái dưa cháy ra tro, các cuộc đều để ngoài trời). Bổn đạo đến thăm Đức Thầy rất đông.
Một cụ lão hỏi Đức Thầy. “Bạch Thầy, xưa kia Phật Thầy Tây An ký cho ông Đình Tây những món gì, và hôm nay còn hay mất?”
(Nên biết ông Đình Tân là một trong 12 vị đại đệ tử được điểm đạo của Phật Thầy Tây An. Sau khi Ngày diệt độ, mấy ông nối chí của Đức Phật cứu độ quần sanh nên người người cảm mến, nhắc nhở công đức của mấy Ngài. Ông lão trên đây hỏi như thế là cốt ý muốn thử Đức Thầy vậy).
Đức Thầy cười và đáp: “Một cây mun và một sợi dây ngũ sắc. Hai món mất một!” Ông lão làm thinh. Một hồi lâu ông hỏi: “Thầy, tại sao mất vậy?” (lúc ấy tôi ngồi kế cận ông hai Phổ và có hỏi nhỏ ông mất món nào, ông nói mất dây chỉ ngũ sắc).
Đức Thầy đáo: “Bởi kẻ giữ báu vật không biết tôn trọng mà lại hủy hoại nó, nên Phật mới thâu về”. (Sau lại nhờ ông Hai Phổ giải thích nên tôi mới biết rằng cháu ông Đình Tây dùng sợi dây này đống mũi bò đua xe, trừ ếm bùa phép của các nhà sư Cao Miên... Sợi dây này “đánh” bằng chỉ ngũ sắc cỡ đầu chiếc đũa ăn. Phải chăng đó cũng như “Khổn tiên thăng” mà các truyện Tàu thường nói là của học trò Tiên thường dùng để bắt “yêu đạo” cũng như người ta nói Đức Phật Thầy Tây An ký cho ông Đình Tây để sau này bắt “Ông Năm Chèo”.
Cần nói thêm rằng theo lời anh em ở miền này thuật lại thì sợi dây ngũ sắc nói trên là một phép linh kỳ diệu, con cháu trong nhà ông Đình Tây có đau ốm thì người nhà cứ thỉnh dây ấy quấn vào cổ là hết bệnh... Nhưng tiếc thay cho kẻ điên rồ, say mê cờ bạc đã dám lợi dụng của Phật để cầu thắng cho cuộc đánh bạc (đua).