Thầy trò lần theo môt ngọn suối nhỏ, vượt lên đỉnh núi khác. Đến một chỗ nọ, ở khoảng giữa núi tôi thấy nhiều cái sân trống trải không có cây cỏ, rộng lối trăm thước vuông, bằng thẳng, cát trắng, hơi sương còn đượm đất... Thầy trò ngồi nghỉ. Tôi trông thấy nhẩm dấu cọp đi. Đức Thầy hỏi tôi: “Mày muốn coi cọp núi không? Đây, mày chun vào hang này sẽ gặp!”
Bề trực kính hang này độ 8 tấc. Tôi chống tay xuống đất dòm vô hang: tối đen, mùi hôi hám lạ kỳ, hơi phất vào mũi khó chịu lắm. Đức Thầy đứng sau lưng đẩy tôi vào và nói: “Mày chun vô đi!” Tôi sợ quá dội ngược trở lại và bạch với Đức Thầy: “Úy! Thầy ôi! Coi kìa nhẩm dấu “Ông Thầy” trong hang tối này “khềnh” con, vô không được đâu!”
- Sao mày nhát quá! Đức Thầy trả lời, cọp kêu cọp, tượng kêu tượng.
Ngồi nghỉ chỗ này gần nửa giờ. Đức Thầy cứ bảo tôi chun vô mãi nhưng tôi không dám. Đức Thầy nói: “Không chun vô thì thôi, ta hãy đi”.