Tiền Giang. Phần II

31 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 4487)
Tiền Giang. Phần II
Trách là người ở vô tình
Làm thơ căn dặn nước mình có vua
Trách là biểu kẽ nhịn thua
Ý sao không nhịn tranh đua hoài hoài
Trách là nói việc lậu dài
Người chê bất trí bất tài chẳng nghe
Trách là câu chữ trồng tre
Trước vi quân tử chẵng nghe hủy xài
Trách là bất dụng thơ bài
Bất tri bất vấn văn tài bất minh
Trách là đa sử đa kinh
Chê nôm bất luật nghĩa tinh minh tình
Trách là ngu dạ lâm hình
Trước phân Nam-việt ký tình quân sư
Trách là loạn dạ cẩn trư
Xuất vi minh thiện tâm tư bất tùng
Trách là thượng trí anh hùng
Khôn tham khôn quỉ chẳng dùng người ôi !
Trách là trách đạo chúa tôi
Người chê dụ giản thương ôi chẳng cầu
Trách là hai ngã một sầu
Người không tỏ đặng chê đầu ghét đuôi
Nực cười mắt sáng nước xuôi
Không dè nước ngược sau đuôi chảy dài
Nước lộn vận xoáy giọt ngoài
Trong bờ vận tới xuôi hoài để đi
Người ly lòng dạ đừng ly
Sanh ly tử hiệp mấy khi nhứt tình
Bửa nay quả đọa Thiên-đình
Hạ trần kêu réo giựt mình nhiều phen
Kêu lời hung dử bạc đen
Thiên-đình chịu nhục nhiều phen hạ trần
Bói đui dò bước lần lần
Tới đâu bói đó nẻo rần còn xa
Tắt quang một nẽo bói ra
Sáu năm trở lại lập ba trường kỳ
Cối xây nghĩ trái lạ kỳ
Lỗ trên ngổng dưới xay thì sống nhăn
Trọng gạo dể nấu dể ăn
Xay đôi ba bận sống nhăn sống hoài
Mắc công sàng xải xây dài
Chín thời một bận khỏi nài công xây
Tức mình nói chuyện cà vay
Nhớ đâu nói đó thời gây việc dài
Không nói ai cũng chẳng nài
Nói ra mới biết là tài dại khôn
Nói nhiều e có cuồn ngôn
Như không lọng ngử thì khôn nói nhiều
Tiếc là tiếc thuở bông điều
Chẳng ai tưới nước huê chiều héo khô
Nào khi nước đựng đầy tô
Bây giờ bưng đổ hốt vô sao đầy
Cơn vui trên trước chịu rầy
Cơn buồn tôi tớ chịu đầy tiếng oan
Đường dọc nhiều kẽ đi ngang
Dầu cho trong sạch cũng mang tiếng đời
Than rằng phận khó nhiều lời
Dám đâu than trách Phật Trời đày lâu
Than rằng việc khó ở đâu
Than là than phận con trâu người xài
Than là than chẳng có tài
Mà ra giúp sức lâu dài một phen
Than là kẻ ghét người ghen
Than là than phận bạc đen cho mình
Than là tình chẳng có tình
Thân ai nấy độ thân mình không xuôi
Than là phận tớ tối đui
Than là thời vận không xuôi rả rời
Than là chứng có Phật Trời
Thời thìn vị đáo khiến đời phân ly
Than là chịu chữ ngu si
Than là nhiều kẻ dể khi bất tài
Than là thân thể hành tài
Người mà chẳng nghĩ hủy xài thân tôi
Than là phận bạc thương ôi
Một mình sanh tử nghĩ thôi một mình
Than là cho thấu Thiên đình
Phật Trời soi xét tâm tình ngay gian
Than là con vợ dọc ngang
Nói đâu cự đó không an trong lòng
Than là qua sở phế đồng
Khiến nên trong dạ chập chồng đôi ngươi
Than là cây thuở tốt tươi
Ai làm cây héo hổ ngươi tôi rày
Than là việc trước tỏ bày
Bày là bày dấu tôi rày chưa thông
Than là kẻ của người công
Gà bươi đống trấu minh mông người phiền
Than là nay nhớ ơn tiền
Ngày sau đem dạ nào phiền hay không
Than là tôi nói minh mông
Sợ còn lầm lỗi phép trong luật hình
Than là nay ở chí tình
Ngày sau sanh dạ bất bình hay không
Than là Trời Phật minh mông
Có phần Phật độ như không dể gì
Than là gói phấn vi tỳ
Phèn chua để lạ tội thì biết đâu
Than là nhiều dấu cao sâu
Nay tôi không biết dấu đâu mà tường
Than là đường hỏi nhiều đường
Tôi ngu chưa đặng tỏ tường cạn sâu
Than rằng Trời Phật đâu đâu
Minh minh thế giái tôi đâu thấy rày
Than rằng Thầy hởi là Thầy
Một nghe lái mũi tiếng rày chịu đâu
Than rằng trí huệ để đâu
Thân tôi như thể con trâu nằm bùn
Nở nào để súng bắn đùng
Dân nương nẻo tắt thởi cùng đường đi
Dân như cá cạn khô vi
Tôi dân tôi nói dân đi đường nào
Sợ e rừng vắng khó vào
Hùm tha sấu bắt chổ nào như nhau
Minh đường quản vọng cao sâu
Đố ai biết đặng nẻo đâu mà tìm
Chẻ tre nghe lóng im lìm
Người nào hung bạo tới tìm kiếm đao
Biết rồi rồi biết chớ sao
Tôi đây biết đó ước sao nơi nào
Xót gan trong dạ như bào
Phép Phật biết đặng chỗ nào đủ không
Không biết mọc cánh mọc lông
Người xưng biết đủ khó trông trở về
Ngồi giữa chẳng muốn ngồi bìa
Rụng lông rụng cánh dân vìa làm dân
Thầy ai mà chẵng biết phân
Dân mà biết đạo biết ơn công hầu
Nói đâu đạ nghỉ thêm sầu
Làm người cho biết đuôi đầu mới nên
Pháo nổ mắc kế mũi tên
Nó thời không tiếng dựa bên trong mình
Tên đi như kẻ gian rình
Trúng mình mới biết rằng mình bị tên
Đặt ra kẻ nhớ người quên
Nhắc đi nhắc lại kêu tên mắng hoài
Phiền người ỷ sức ỷ tài
Tình thông văn vỏ khoe tài rằng ngoan
Phiền người ăn nói dọc ngang
Ỷ tài ỷ tận thời mang chẳng lành
Phiền người nói việc tu hành
Tâm xà khẩu Phật để dành kim đao
Phiền người ỷ thế ngồi cao
Ngồi ngoài là giỏi biết sao trong mình
Phiền người ăn ở vô tình
Người ăn không hết tôi hình phơi khô
Phiền người nghỉ nuốt sao vô
Mà người nuốt đặng hại ngô mới đành
Phiền người nói việc làm lành
Nhiều tin mới mắc nhiều đành mới mang
Phiền người chẳng dám thở than
Ai mà chỉ tín hỡ han đôi lời
Phiền người niệm Phật cãi Trời
Nguyện cho người sống tới đời người coi
Phiền người sao chẵng xét soi
Lời ghi còn nhớ không coi chỗ ngồi
Phiền người cuốc đất không bồi
Mới răn trong bực tay nhồi lở luôn
Phiền người sao chẳng lụy tuôn
Nhớ hồi cơm trắng ngồi luôn hai hàng
Bá gia đem của đưa đàng
Ăn no tắm mát xiêu càng mà hư
Phiền người chẳng nhớ lời sư
Hay là dạ cẩu lòng trư quên đàng
Phiền người tu học làm làng
Rừng nho biển Thánh không đàng nào thông
Phiền người tu thị chí công
Tu thàng tu thích bất thông tu trì
Đề phan thỉnh Thánh làm gì
Định trù phát thủy tu kỳ bất minh
Trai tăng ẩm thực bất linh
Đề phan khai xá tấu minh chổ nào
Thuyết kinh giáo đạo anh hào
Chạy đàng đánh động miệng nào chối che
Miệng nói lổ tai người nghe
Tố rô tay đẫu mắt ve đờn bà
Tay chuông tay mỏ lu là
Chưn giày chưn vớ người mà tu đâu
Phật Trời ngồi ván đít đau
Chiếu bông trải lạy tu đâu không tường
Công phu thức chí hai đường
Kệ chuông kệ trống dị thường miệng ca
Từ lư bá nạp chưng ra
Thập vương tam bảo tụng la om sòm
Tu có con mắt không dòm
Thác mà đễ xác vô hòm là ma
Kem đâu mà dữ hồn ta
Tầm Phật có Phật tầm ma ma tầm
Đánh chi trống sầm rầm rầm
Phật Trời mình cũng âm thầm không hay
Sớ điệp tâu cáo mới hay
Phật Trời mắt bịt không hay chỗ nào
Làm chay tiếng bạc ào ào
Đờn kèn ăn nhịp chỗ nào chánh minh
Chay đâu người gọi rằng tin
Thượng thanh hạ trược chay minh chổ nào
Hút thuốc phà khói ào ào
Miệng đâu bụng đó chổ nào chay minh
Mủ ni bài vị chỉ tin
Không rầy chẳng có hồn linh trở vìa
Trống chiêng hậu nhựt phân lìa
Minh đường quản vọng linh vìa chứng minh
Hậu nhựt vô sử vô kinh
Vô chay vô quỉ vô tinh vô tà
Hậu nhựt nhứt sư giáo hòa
Đa sư đa sĩ qui tà hết hay
Ăn mặn nhiều kẻ nói ngay
Tụng kinh sấm hối ăn chay nhiều tà
Khuyên của bá gia bất hòa
Lại đi làm mướn tu mà cho ai
Treo tranh dối Phật làm oai
Hà nhơn sanh Phật tội hai người khùng
Bán Phật Lục tỉnh mua cùng
Lai thêm Lục tỉnh tu khùng treo tranh
Hình đâu đặt để cai danh
Cả gan cho kẻ hạ sanh dục tà
Thờ đó lòng chẳng thiệt thà
Lường công dựt của chưởi mà người ta
Gọi rằng thời Phật mà ma
Thời ma mà Phật tại ta trong lòng
Mấy chữ mà nói bao đồng
Suy đi xét lại bể lòng bể gan
Trổ ngay thời phải bể gian
Chung chung chà chạ còn mang u hòa
Lại thêm Thầy Pháp khử tà
Bắt Phật mà với đặng mà nhát ma
Hành trì phù thủy kể ra
Ông thời trung chánh nhát ma réo hoài
Không mắc nợ thế hành hài
Xuyên quay kéo mặt xưng tài Quan Công
Ngồi nghinh dao bảy đạt công
Tài chi không thấy hành ông ngán đời
Phàm phu hành Phật hanh Trời
Nói cho lục tỉnh xét lời gian ngay
Người dầu có sức tài hay
Thời mình xẻ thịt phân thây của mình
Có đâu bắt Phật giới hình
Mà hành việc quấy gọi mình rằng ngoan
Phật nào a ý việc gian
Người mà lộng ngử kêu van đêm ngày
Đạo nào xưng cũng Ông Thầy
Tôi e cái cổ đứt rày không lâu
E là nặng tội ngày sau
Bây giờ nào thấy tội đâu mà tường
Nói khùng chỉ nẻo vạch đường
E khôn đem dạ can cường giận hơn
Ợ ợ ngáp ngáp có cơn
Ông lên bà xuống nói hơn ca trù
Cậu cô lên vỏng xuống dù
Khi thăng khi giáng lu bù con ngươi
Có mắt không có con ngươi
Kêu vìa Phật địa tốt tươi vui cười
Cô hai cô bảy cô mười
Cậu chài cậu quí vui cười ngửa nghiêng
Miệng ca như thể đứa điên
Mà kêu mà réo Thánh Tiên tội nhiều
Tổng ngôn tội phước mai chiều
Biết sao cho đủ việc nhiều dư muôn
Độ nào tính việc bán buôn
Muốn lời sợ lổ lụy tuông cho đời
Lại xưng rằng Phật rằng Trời
Thấy đâu lo đó ngán đời thon don
Tu núi ỉa thúi núi non
Xuống trần nói việc hơn con Phật Trời
Độ vải một vốn mười lời
Phật chưa xuất thế mình lời mình ăn
Việc nào sắp để có ngăn
Dữ lành tà chánh phân căn trong lòng
Bao giờ bước đặng lên giòng
Mới an gia đạo trong lòng mẹ lo
Cả gan đánh lớn thua to
Đánh nhỏ thua nhỏ nhẹ lo ít phần
Đua nhau chen chúc rần rần
Lở sòng nhớ bạc tay lần túi không
Không lo tội phước quạt lông
Quạt giấy cũng lổi tay không nhẹ mình
Phước thời Phật độ mát hình
Như mà có nực đở tình quạt mo
Biết bề sợ lổi phải lo
Quạt lông vinh hiển chẳng no quạt gì
Làm mướn da có vú chì
Thấy đó phải sợ phân bì nổi sau
Biết là vinh đặng bao lâu
Ngày sau thọ nhục người âu chê cười
Ai ai thời cũng làm người
Thấy vinh trước mặt lo cười sau lưng
Ở đời ai khỏi lấm chưn
Tay dơ thời rửa chưn dơ thời chùi
Nghỉ đau việc nước ngùi ngùi
Nước thương mình đặng rửa chùi sạch nhơ
Luân hồi vinh nhục ngẩn ngơ
Bất như tích đức phong thơ gói vàng
Thỏn mỏn ít mật ít đàng
Ít kim ít chỉ ít vàng nhiều thau
Nói vầy ruột chửa mấy đau
Lòng người chẳng tỏ biết đâu phước tài
Lẻ nào Phật để loạn hoài
Loạn rồi có trị phước tài có khi
Lươn dầu lủi trấp mất đi
Cọp còn để dấu người đi thấy ngài
Rừng nho nhiều kẻ đi hoài
Lẻ nào không gặp dấu ngài nói ra
Kẻ gần đồn thấu phương xa
Tiếng dử đồn thấu hơn ba ngày đường
Ai ai đi tới cho tường
Cọp để dấu cọp rồng trườn lên mây
Ngó thấy đừng dạ giận gây
Tôi dầu nói láo để Tây Phật hành
Anh em chử dạ làm lành
Dầu tôi nói láo Phật hành mình tôi
Có phước người gặp cao ngôi
Tôi mà nói láo hành thôi người nào
Thiên tử trọng kẻ hiền hào
Ngồi trong cận chúa ra vào dể phân
Ngồi ngoài là cận bên dân
Lịnh trên nấy ấn khó phân văn tài
Bữa nay thân thể hành hài
Ngày mai gặp phước lâu dài biết đâu
Gởi đường cho kiến khó âu
Mau thời còn đủ để lâu bao mòn
Muốn leo lên bẻ trái gòn
Sợ gai đâm bụng dạ còn hồ nghi
Giử gìn mấy tiếng lời ghi
Bao giờ gòn nở ra đi lượm gòn
Mất đi kiếm lại may còn
Bây giờ suy thế chìu lòn hỏi thăm
Vái Trời vái Phật lâm dâm
Độ tôi tầm kiếm hỏi thăm đặng đồ
Thầy chỉ của dấu dưới hồ
Tôi nguyền ra sức mò đồ tích xưa
Nguyện sao ngồi khóc Trời mưa
Miệng cười Trời nắng mới ưa lòng người
Nói ra người hết chê cười
Như còn phàm tục nhiều người cười chê
Cầu sao đặng Phật rửa mê
Bằng không cầu đặng gia quê tan tành
Gởi trứng cho ác sao đành
Có ai muốn việc làm lành gởi cho
Muôn bề mắc việc làm no
Có ai rảnh việc mà lo làm lành
Có đau trể việc người đành
Mạnh mà trể việc tầm lành mất công
Tuy là người có mà không
Người không mà có tại trong tấm lòng
Biết đời người nói bao đồng
Biết mà người để trong lòng ai hay
Chưa có nói có mới hay
Việc rồi nói lại đời nay nhiều người
Suy cổ lở khóc lở cười
Nghiệm kim sợ lở nổi người đời kim
Dạ phòng như lửa bén diêm
Nghiệm suy sự cổ sự kim dị tường
Người sao ăn ở phi thường
Chê đây đây nguyện lập đường thanh nghiêm
E bay thời mỏi cánh chim
Bơ vơ kiển lạ cổ kim đạo hằng
Vận suy người hởi chê rằng
Chẳng hơn người cổ cũng bằng người kim
Thơ nầy chưa dở còn niêm
Tiến thơ xuất vị cổ kim tri đời
Đa nhơn bất thức khi lời
Chê rằng ma quỉ thiệt đời quỉ ma
Cách bực mới giựt mình ta
Tiền xa ký phúc hậu xa mưu hằng
Tức chi chắc lưởi thằn lằn
Nơi hơn thời kiếm nơi bằng chờ đây
Mục-Liên đây cũng một cây
Tuy là mọc bậy đó đây một dòng
Lại thêm Hứa-Sử một lòng
Trách ai ăn bưởi chê bồng trồng chi
Chê nó bỏ nó thời ly
Có chua có ngọt để khi đở lòng
Tuy là khác giống khác giòng
Vỏ y như vỏ cái lòng như nhau
Người đều mất nước cũng lâu
Thìn mùi bảo lụt sức đâu may còn
Rủa cho ma quỉ hao mòn
Rủa ma cho hết người còn mới an
Rủa cho hết việc tham gian
Người người mới đặng bình an ở đời
Phật thương dở mí cửa Trời
Thương người chí để chịu lời đắng cay
Hát hội nhiều tội khó thay
Sau coi hát Phật thiệt hay vô cùng
Hát Phật hội đủ anh hùng
Thi tài tranh phép vô hùng trí tri
Hát bội nhạo lại mà khi
Không tài không phép biết chi trong mình
Người xưng thì ở Thiên-đình
Người thời trung giái người hình Diêm-vương
Xét đời càng thảm càng thương
Càng nhiều ma quỉ càng vươn nặng nề
Nhiều vua nhiều tướng nhiều hề
Nhiều khôn nhiều nói nhiều bề đắng cay
Nhiều xét mới biết vạy ngay
Ai mà xét đặng như đây tôi cầu
Vô duyên bá đạo chẳng sầu
Chẳng tu cho chúa mà cầu cho dân
Để lo vải độ làm ơn
Độ thời độ nất sợ thân lổi nhiều
Chẳng lo độ bụng bữa chiều
Thuở xưa Canh Mục Ngư điều độ ai
Độ người sông suối tầm lai
Độ người bờ bụi mang tai chỉ đường
Nói nhiều e chẳng tỏ tường
Khát nước độ kẻ lở đường mới ân
Bạc vì trước đã có phân
Giàu sang thương kẻ bần nhơn mới mầu
Lòng tôi lo trước thuở đầu
Tôi lo khúc giữa nhiều sầu thân tôi
Làm thơ ký gởi cao ngôi
May thời người nghỉ thương tôi hội nầy
Nào hay phận bạc ăn mày
Ai ai cũng lánh việc Thầy bỏ tôi
Giao xưa rừng vắng thương ôi !
Tôi nay ra thế thương tôi ăn mày
Mắc đày nhiều cuộc mắc đày
Đày non thú vật thương rày cho ăn
Kẻ thời hành khất lăn xăn
Người thời có kẽ nuôi ăn tháng ngày
Tôi nay tiếng gởi cho Thầy
Ăn mày thời cũng ăn mày đắng cay
Ít ai đem dạ thương đây
Cay là cay đắng đắng cay cái lời
Ăn uống bao nhiêu than đời
Than là than phận than thời lao đao
Chẳng thương hơi nói thấp cao
Nói sao người chẳng nghe sao lời mình
Nghĩ thôi càng áo nảo tình
Rưng rưng lụy thảm như bình nước nghiêng
Người sao dạ ở chờ Tiên
Như vầy chẳng uổng nói điên buổi đầu
Bởi chưng căn quả còn sầu
Người xem hản hửu buổi đầu biết đuôi
Tàu lui Tây cũng bước lui
Óc lê nó thổi nghe vui một hồi
Cây cao bóng mát rộng ngồi
Mát thân thân mát chưa rồi mát tâm
Đường đi không biết hỏi thăm
Thuyền ai không hỏi vu lâm lạc đường
Người ỷ rằng biết chổ vườn
Đi lạc thời chịu người tường thì hay
So đòn đánh gậy chi đây
Tôi mang vỏ nhịn khoanh tay mà nhìn
Nhìn là nhìn ý nhìn tình
Nhìn người có biết nghỉ mình hay không
Nhìn là kẻ của người công
Nhìn coi cho biết lòng không lòng đòi
Nhìn sao thấy trổ nhiều mòi
Người sao dạ muốn một đòi trả hai
Nhìn coi ai cũng như ai
Làm ơn muốn trả một hai cho rồi
Nhìn thôi trong dạ bồi hồi
Trong lòng muốn trả cho rồi nợ công
Nhìn mình không cánh không lông
Không cùi thì cũng tay không có gì
Nhìn coi nhiều chuyện dị kỳ
Nghỉ thân ai cũng chẳng vì cho thân
Nhìn người nhìn lại oán ân
Nhìn thân nghĩ lại việc thân hết già
Đánh chó phải kiêng chủ nhà
Con ai mà chẳng nghĩ hòa cho tôi
Dầu mà đói rách tanh hôi
Nghĩ thương phận chúa người tôi nở xài
Thời người biết việc lâu dài
Như người ỷ đắc thế tài thiếu chi
Có câu kiến nghĩa bất vi
Lâm nguy bất cứu mạt phi anh hùng
Thân tôi mang bịnh nằm mùng
Bắt con làm tớ thương dùng nổi chi
Xét đời trách phận tắc ly
Nghĩ tôi như thể ngu si làm gì
Con vợ nuôi nợ bất tùy
Người ngoài ngó thấy việc gì thương ôi
Tôi rằng tôi khổ thân tôi
Dơ chi dơ lắm tanh hôi tôi rày
Dơ thời dơ tháng dơ ngày
Mấy thu dơ hết tới rày còn dơ
Dơ hoài nhiều kẻ ngẩn ngơ
Dơ đâu dơ đó su sơ sạch lòng
Sạch lòng chưa đặng sạch lòng
Còn mang tiếng dử vợ chồng ghe phen
Dương gian dâm dục bạc đen
Còn đường dâm dục ghe phen chê cười
Chử hại là hại có người
Tội ai nấy chịu khuyên người giử thân
Lửa cháy cựu quốc nóng tân
Tróc lai hiện diện xưa phân chánh tà
Muôn binh nả tróc từ nhà
Âm thần vấn tội tra mà gian ngay
Muôn lời sớ tấu phương-Tây
Xét soi bá quốc ai ngay ai tà
Lời tâu đại hãi thũy hà
Diêm đình tra xét chánh tà dương gian
Người nào gian nịnh xử tan
Người nào trung chánh cứu an ngôi Trời
Hai ngôi cha mẹ xét đời
Kỳ tài xuất hiện ngôi Trời bình an
Độ tôi tánh đạt minh ban
Tôi mà tà vạy xử tan cho rồi
Ai trung ngôi chánh lên ngồi
Ai tà cha mẹ xử rồi mới an
Người ngay chunh với người gian
Tùng tam tựu ngũ sao an việc mình
Ấy là a ý bất bình
Khúc tùng hiệp dạ việc mình không ngay
Ấy là chung họa khó thay
Lòng ngay như vạy người ngay như tà
Kiếm lời đưa đó khỏi nhà
Giả thương mà ghét người tà xa trông
Trách là chế lễ Văn-Công
Giầy rơm mủ bạc tinh thông hiếu gì
Làm heo để sống tế kỳ
Sống ăn mấy dỉa thác quì tế chông
Lại có bài vị chử phong
Xướng quì xướng lạy đèn chông tam từng
Ấy là văn tế không chừng
Cư ai tang chế đa từng bất minh
Đã biết tùng sách tùng kinh
Ấy là tà ý bất minh linh hồn
Sự vong như ý sư tồn
Sống sao thác vậy tưởng hồn như sanh
Sống ăn đưa muối cơm canh
Thác mà vất sống hôi tanh nào dùng
Tạo thiên Tiền-giản anh hùng
Nghệ mao ẩm huyết nay dùng cúng sanh
Qua đời Hậu giản tượng tranh
Tế Thần vật sống hôi tanh ai dùng
Người khôn làm việc tầm khùng
Nói cho các chú anh hùng ghét tôi
Cải tà qui chánh người ôi !
Thác là xác thúi tế thôi làm gì
Có của làm việc trái kỳ
Thời thêm tôi nữa ích gì người ôi !
Việc người che thế mà thôi
Xem sau xét trước thương ôi tội nhiều
Thúi thời đậy cất buổi chiều
Bày ra truớc mặt thời nhiều người chê
Nhiều lổi nhiều phải nhiều quê
Biết sao đủ lẻ khen chê hai lời
Nay tôi nói việc Phật Trời
Mười người chẳng tưởng việc đời mười hư
Nay tôi nói việc âm tư
Mà người lòng chẳng ưu tư thơ tuồng
Để lo dậm mặt trong buồng
Ra rạp nhiều kẻ làm tuồng không xuôi
Nhưng nhiều kẻ điếc người đui
Bầu gánh hoán mỏng không xuôi gánh nào
Bầu Tây thêm vị bầu Tàu
Bầu Chà thêm vị Xiêm lào bầu Mên
Đứng rạp nhắc lớp không nên
Ngập ngừng ngập ngưỡi không tên làm tuồng
Dọn không thứ lớp trong buồng
Ra mà đứng đám làm tuồng không xuôi
Mấy bầu thời cũng phải lui
Chẳng kỳ nhưng kép điếc đui hỗn hào
Tuy nay chẳng kẻ ra vào
Mai chiều nghe tiếng chổ nào tới lui
Việc nào nói đặng cho xuôi
Nam thanh nữ tú mới vui trong lòng
Nhiều đạo như nẽo ròng ròng
Ít ai chử dạ một lòng phận ngay
Minh sư thiệt đạo ăn chay
Chức nầy chức nọ mà ngay chỗ nào
Tu mà đạt lịnh Thiên Tào
Sải tăng cũng vậy chỗ nào tụng kinh
Xét sao người gọi tu minh
Ấn nào người dám tay in giáo truyền
Nói ra các đạo hờn phiền
Không người nói chánh giáo truyền bất minh
Như tôi hậu nhứt bất linh
Để cho các đạo tu minh giáo đời
Tôi lo niệm Phật tưởng Trời
Tu chức tu thắng theo đời khó tu
Phật Trời chưa mở xuân thu
Dạ nguyền năm khác ngao du tấn tần
Không theo thàng thích tu trần
Phố phường dạo tấn non thần Tần ban
Cỏi trần nhiều nổi dọc ngang
Lánh mình chờ vận hiển vang phục hồi
Nằm xem sự thế cũng rồi
Ở đây dạ luống bồi hồi tâm cang
Ất Mẹo việc chúa chưa an
Qua tới Đinh Tỵ dọc ngang tiêu điều
Mẹo Thìn có Phật cứu nhiều
Mẹo Thìn không Phật ra chiều thác da
Tý mai người khó xét ra
Hội nầy không Phật thời ma giấy loàn
Tôi nguyền lánh tục tầm đàng
Ở đâu những kẽ lăng loàn hổ thân
Việc mình mình phải liệu phân
Để rồi tồi bại thời thân còn gì
Trách ai gói phấn lộn chì
Dạ còn ham bạc chẳng vì vàng thoi
Khô khan chẳng phải loi ngoi
Mà người chẳng xét chẳng coi cho lời
Xưa cầu Khổng-Tử soi đời
Lưu-Huyền làm chúa trợ thời Quan-Công
Ngoại bằng tướng Triệu-tử-Long
Người phò Lưu-chúa Quan-Công trọn bề
Trương-Phi tam đệ nguyện thề
Tam nhơn đồng tánh trọn bề nói chi
Khổng minh Mê trước Triệu phi
Tam nhơn sanh tử bất ly theo phò
Người sao đem dạ trâu bò
Nhục thời bất vấn vinh phò lập công
Người ở như thể bầy ong
Bỏ thời bỏ hết kèo không đoái tùy
Không vấy mật sáp chút gì
Phụ cây muốn bỏ bay thì cho xa
Thấy đời lòng luống xót xa
Nực cười phụ khó xét ta vô tình
Nghĩ ra nhiều kẻ chê mình
Muốn thân xuống đất đất bình lại chê
Lở bề phải nói việc quê
Sợ Trời sợ Phật ngài chê hư rồi
Thác xuống Diêm chúa khó ngồi
Sợ mình đa tội thôi rồi việc ta
Diêm chúa một cỏi mẹ cha
Người nào không tội Diêm-la hưởng phần
Ngặt tình một cỏi dương trần
Trào nào xử tội dưởng thần bất minh
Dương gian nhản nhục bất linh
Tham nơi tiền bạc bất minh tại tình
Chẳng tưởng cha mẹ Thiên-đình
Chẳng thương Diêm-chúa tội mình để đâu
Hai bề lo sợ cao sâu
Thi ơn tác phước lo âu tội mình
Gian tham hung dử lọng tình
Người không biết sợ tội mình bao nhiêu
Niệm niệm tùy hỉ lòng ta
Cho biết lòng Phật lòng ma mà chừa
Cho biết lời phải mà vừa
Cho biết lời quấy mà đừa ra môi
Cho biết trung hiếu thương ôi
Cho biết tà nịnh trách thôi phận mình
Cho biết Diêm chúa Thiên-đình
Cho biết tội phước trong mình làm sao
Cho biết đất thấp Trời cao
Cho biết dương thế ở sao trung thần
Cho biết kẻ phú người bần
Cho biết người ở dương trần gian ngay
Cho biết việc mặn việc chay
Cho biết lời vạy lời ngay mà chừa
Cho biết kẻ nói thiếu thừa
Cho biết chắc thiệt mà vừa lòng nhau
Cho biết người ở hiểm sâu
Cho biết mà tránh sợ âu tới mình
Cho biết nắng mát loạn bình
Cho biết mà ngó ý tình ngay gian
Cho biết đàng điếm khoe khoan
Cho biết thiệt kẻ khôn ngoan mà tùng
Cho biết kẻ điên người khùng
Cho biết miệng lưỡi xưng hùng mưu gain
Cho biết kẻ nói dọc ngang
Cho biết mà tránh kẻo mang lời tùng
Cho biết việc dử đừng dùng
Cho biết việc phải hiệp tùng thời an
Cho biết kẻ phép người ngang
Cho biết tu chánh tu tang liệu dùng
Cho biết tiểu nhơn anh hùng
Không biết mỗi chỗ mỗi dùng khó phân
Là người dạ ở không cân
Vui đâu chúc đó khó phân trong lòng
Vác mỏ nói chuyện bao đồng
Không xét quấy phải trong lòng chút chi
Người nào ngay chánh sầu bi
Là lòng vàng ngọc có khi gặp Trời
Là người biết việc ở đời
Nói ít dạ muốn khuyên mời nói thêm
Người gian nghe chánh không êm
Thấy nói nhiều chuyện ghét thêm trong lòng
Biết sao Trời Phật ở đồng
Ghét, thương, mừng, giận, tại lòng thế gian
Nói xuôi trở lại nói ngang
Nói phải trở quấy không an tại mình
Một người năm bảy cái tình
Lâm nguy kêu Phật độ mình làm sao
Kêu Trời như cá nhảy cao
Rớt xuống đùi đụi nghĩ sau đau mình
E khi họa hổ bất bình
Khi không mình lại xô mình xuống hang
Bởi mình chẳng muốn bình an
Cho nên Trời khiến mình toan hại mình
Người chẳng sợ lổi Thiên-đình
Mà người lại sợ lổi tình hạ sanh
Cho nên nói việc đua tranh
Người e cười dại nhơ danh việc lành
Hoàng-thiên lưới bén để dành
Sơ nhi bất lậu dử lành hậu tri
Thiện ác đáo đầu có khi
Tất chung hửu báo Thánh ghi nan kỳ
Chỉ tranh lai tảo lai trì
Văn chương hửu kiến bất tùy Thánh nhơn
Kiến tự bất kiến nghĩa phân
Vỏ tâm khán hậu Thánh nhơn tri tình
Khán hậu nhơn tánh bất bình
Hạ-ngươn tận thế sanh tình bất minh
Văn chương lầm sách lầm kinh
Lầm nơi nghĩa lý bất minh qui tà
Thánh nhơn lời nói thiệt thà
Lý xa muôn dặm nghĩa mà gần đây
Tùng thiện như đặng người hay
Dạy người ở thiệt ăn ngay lâu dài
Tùng ác như băng lở hoài
Trở đi trở lại không tài cán chi
Sanh đường thù oán sự phi
Sát nhơn thậm tội loạn ly nhiều đời
Minh tâm Phật dạy ở đời
Chẵng nghe lời Phật cải lời người ôi
Trung-ngươn loạn hạ chí tôi
Ác lai ác báo loạn thôi loạn hoài
Nhửng người tranh phép tranh tài
Vô phân chư quốc loạn hoài tới nay
Nước nào xưng giỏi gọi hay
Tham tài tích oán không ngay một người
Nhiều tiền nhiều bạc vui cười
Hiền lương nghỉa sỉ không người chánh minh
Không trào niệm Phật cầu linh
Trào nào luyện tập đao binh giấy loàn
Cho nên Trời khiến loạn hàng
Loạn tâm loạn tánh sanh đàng loạn ly
Nhơn thiện thiên tất tùng chi
Thánh nhơn xét hậu lời ghi để đời
Ít ai xem sách nhớ lời
Nhơn dục, nghịch bạo Phật Trời hứa chi
Bất kỳ biển Thánh xét suy
Tại mình bất xét bất tri dử lành
Rừng nho Thánh dở tanh bành
Văn chương sao chẵng làm lành làm hung
Người dốt chê rằng si lung
Lòng người giử đặng chánh trung minh tình
Đời mình phải giác việc mình
Bằng không giác việc là tình bất thông
Làm người xét việc minh mông
Xét tiền xét hậu mới thông lòng mình
Như không xét vậy lọng tình
Xét đời mới biết bề mình lại nay
Đời mặn lại sợ đời chay
Người vạy không sợ người ngay mới vầy
Thiệt đời không tớ không Thầy
Nên tôi mới giác việc nầy mà nghe
Cuộc đời nhiều chổ éo le
Mình ra công giác mình nghe lo lừa
E khi nhiều chổ chẳng vừa
Việc tôi nói thiếu nói thưa tôi nghe
Đấp bồi sợ lỏ bụi tre
Mặc tình thế sự không nghe không cần
Dạ lo cầu thánh cầu Thần
Cầu cho minh đạo cỏi trần kẻo khi
Cầu người có biết làm chi
Cầu Trời khẩn Phật thức tri cuộc đời
Linh đinh thoàn bỏ giửa vời
Nhiều người cười nói khi lời lọng khơi
Tuy là soi khắp nơi nơi
Nhiều người cười dại nói chơ khuấy mình
Tự ý ai có ép tình
Tôi e hậu nhựt bất bình chê tôi
Chử rằng thiên vỏng khôi khôi
Sơ nhi bất lậu thương ôi Phật Trời
Điếc câm không nói một lời
Hạ sanh dể nói mắt Trời sao giăng
Lo cho bề thế sải tăng
Lo cho dân chúng ở ăn bất hòa
Lo chi tôi cực thân già
Trời cho hườn tráng theo mà anh em
Còn ngồi dương thế mắt xem
Già mà già mất anh em tiêu hồn
Đều rao các việc om sòm
Độ thân bớt bớt độ hồn cho xiêu
Người đừng nói nước Nam tiêu
Mà vong Trời Phật tưởng yêu làm đầu
Đời cạn thiên ám địa sầu
Người sao chẳng thảm vọng cầu Thánh Tiên
Không yên cầu Phật cho yên
Nước nghèo cầu Thánh cầu Tiên gở nghèo
Linh đinh sống dập tai bèo
Giàu sang không biết việc nghèo không than
Tôi từng giày dả gian nan
Thấy nghèo phải sợ phải than vái Trời
Cầu cho minh tịnh cuộc đời
Cho người niệm Phật niệm Trời độ thân
Đừng người bạc nghĩa phí ân
Đừng người hung bạo giử thân tu trì
Nhơn ác phùng ác bất tùy
Nhơn thiện phùng thiện tu trì qui căng
Nay còn thiện ác lăn xăn
Ví như nước lửa hai căn tranh hành
Người dử cũng có người lành
Đời nầy dử hết Phật đành bỏ rơi
Nói chi cho nhọc mệt hơi
Nói hoài cũng vậy bỏ rơi tiêu trần
Cho nên phải nói nhiều lần
Chẵng nghe mà cải cỏi trần tiêu tan
Nghe mà chẳng bỏ tham gian
Nghe mà làm dử chẳng an người nào
Nghe mà chẳng bỏ hổn hào
Nghe mà chưởi lộn ào ào nghe chi
Nghe mà không dạ từ bi
Nghe mà còn nhớ sân si làm gì
Nghe mà uống rượu ly bì
Nghe mà chọc gái làm gì nên trai
Nghe mà mẹ nói đôi hai
Nghe mà bài bạc gái trai luông tuồng
Nghe mà trong dạ không buồn
Nghe mà chưởi mẹ luôn tuồng mắng cha
Nghe mà lý hát xướng ca
Nghe mà chẳng sợ Diêm la xử mình
Nghe mà chẳng tưởng Thiên-đình
Nghe mà đem dạ lọng tình đọa thân
Nghe mà tham lợi chẳng phân
Nghe mà thù oán sát nhơn tội nhiều
Nghe mà chẳng nhớ mai chiều
Lời ghi chẳng nhớ tội nhiều khó toan
Nghe mà ăn ở dọc ngang
Không phuông không phép khó toan ở đời
Nghe mà chẳng tưởng Phật Trời
Nghe mà đem dạ đổi dời chẳng tin
Nghe mà chẳng sợ âm binh
Nghe mà còn dạ tà tinh hạ mình
Nghe mà mời cỏi đồng đình
Mời lên mà gả con mình cả gan
Nghe mà rủa dọc rủa ngang
Mắc ôn mắc dịch mới mang khổ nầy
Nghe mà chẳng nhớ lời Thầy
Nghe mà còn tưởng chổ nầy chổ kia
Nghe mà miệng chưởi rủa lia
Xui mưu làm loạn phân chia gia tài
Nghe mà mắng nhiếc tôi hoài
Nào ai có ép ỷ tải hung hăng
Nghe mà đem dạ tranh ăn
Nghe mà ghét kẻ khó khăn chẳng màng
Nghe mà dạ muốn làm làng
Nghe mà niệm Phật không màng một câu
Nghe mà chẳng biết đâu đâu
Nghe mà sắm đất mua trâu làm giàu
Nghe mà Trời Phật chẳng cầu
Nghe mà làm dữ cho giàu thậm đa
Nghe mà vong Phật tưởng ma
Lường công giựt của người ta cho nhiều
Nghe mà chẳng sợ tội chiều
Nghe mà ham nói cho nhiều thời hơn
Nghe mà chẳng muốn làm ơn
Làm ơn mong trả cho hơn của mình
Nghe mà nhiều kẻ vô tình
Ỷ chi với Phật gọi mình rằng ngoan
Nghe mà không bỏ dọc ngang
Nghe mà ỷ thế giàu sang làm gì
Nghe mà ăn nói lạ kỳ
Không kiên Trời Phật làm gì nên thân
Nghe mà chẳng biết chỗ phân
Mấy đời mấy kiếp phi ân hoài hoài
Nghe mà chẳng dạ lo dày
Lời trong không biết nói ngoài không hay
Nghe mà chẳng biết vạy ngay
Không biết việc dỡ chổ hay khó lòng
Nghe thời qui chánh lên giòng
Cải tà cho kiếp khó lòng người ôi !
Tới đó mới gặp chúa tôi
Quân Thần hội hiệp một ngôi thuận hòa
Uống phù như con một nhà
Trồng khoai tỉa bắp trồng cà dái dê
Lại đó hết người khen chê
Hội nầy còn hởi vinh huê nói cười
Ai ai lòng muốn làm người
Khá nghe lời dạy đừng cười tôi quê
Trải qua dấu thỏ đường dê
Chim kêu vượn hú rừng quê khỉ chiền
Giận hung nói lổi đừng phiền
Đất ai người ở xa miền chưởi vua
Ngộ thời ai cũng nhịn thua
Danh ô lưu hậu ghét vua nổi gì
Cháu thượng còn bụng Cậu dì
Quan thương vua mới trị vì an dân
Vua thương quan tổng người ân
Tổng quan thương lại hương lân an đồng
Lạ lùng sung ngáy một lòng
Chanh quít một dạ bưởi bồng một tâm
Mới rằng an đạo mười lăm
Thêm ngày mười sáu mổi năm thường hành
Ba mươi mùng một ngày lành
Bốn ngày lể bái thường hành niên niên
Lập đời bình đẳng Thánh Tiên
Lập xuân ngươn đán sơ niên Phật Trời
Lập thu niên trong như lời
Chánh chung lể bái lập đời kim lai
Dò lập như lúa gởi thai
Đem sâu để đó huờn lai con vò
Làm tôi trọn đạo khuôn phò
Mới rằng hiệp dạ Thầy trò Thánh nhơn
Làm người dể nói khó phân
Biết phân biết nói biết cân chánh tà
Thương đời quỉ bạc thân già
Ăn cay uống đắng chịu mà tiếng nhơ
Một mình nghỉ tối rối tơ
Héo don trong dạ ngẩn ngơ cho đời
Thương trào vong phế Phật Trời
Anh hùng xuất thế mắc thời tù lao
Thương thân đau cổ tiếng khao
Thanh tâm mắt ngọc xem lao cho người
Thấy tôi sa đọa người cười
Thôi rồi ngồi đó sợ người lầm mưu
Kiến loạn tâm tất dụng ưu
Nịnh thần khán quá dụng mưu sát trào
Thương người không thấy chổ nào
Nghe đâu cười nói ào ào vô mưu
Là người tâm tánh bất ưu
Bất tri họa phước trí mưu chi người
Đụng đâu cười nói nói cười
Mắt thời tối bịch lòng người bất phân
Bất tri hậu hửu nghĩa nhân
Bất trì thiên địa bất phân chánh tà
Tu không biết đạo Di – Đà
Tu không biết lẻ chánh tà tu chi
Lại xưng mình biết một khi
Trường an diển thí xưa ghi mấy trò
Anh hùng thức chí mới phò
Kết vi bằng hửu dạ dò cạn sâu
Không biết việc nào đâu đâu
Khoe rằng mình giỏi khó âu thuận hòa
Biết thời ra trị nước nhà
Tri Tiền tri Hậu thượng hòa hạ an
Không biết mà nói dọc ngang
Ỷ mình hầu cận mưu toan tóm quyền
Lỗi trước nhiều nỗi ưu phiền
Trường an vô tự ký tiền lộng ngôn
Người khôn e hậu chẳng khôn
Cải tà qui chánh cả môn bất hòa
Cậu ôi xét đạo nườc nhà
Chú Tư chú Bảy thác mà oan ương
Ông ôi xét đạo nhà Thương
Bà ôi xét việc oan ương nhiều bề
Cậu ôi sớm cách thân hề
Thân hề xa cậu thảm bề tớ tôi
Tần ôi chẳng tưởng Bướm Vôi
Ông hai Thổ độ thương ôi một mình
Bà hai am tự động tình
Hóa thiêu thân thể ẩn hình Phi-lai
Tu hành ai dể ép ai
Thầy ôi cho thấy Như Lai hải hà
Có ai lòng tưởng Di – Đà
Phàm phu chê Thánh sao mà đặng an
Nghề nào người nấy sửa sang
Đời nầy bá đạo sao an trẻ già
Ít ai ăn ở thiệt thà
Nhiều người cường bạo tâm tà dọc ngang
Nên hư tại miệng thế gian
Nói lành lành giúp hung hoan tương tùng
Khó thay khó sợi lạc lùng
Thắt gút khúc giửa xổ bùng đầu đuôi
Bao giờ tơ rối gỡ xuôi
Lý tha mới tỏ đầu đuôi Thầy trò
Sông sâu sào vắn khó dò
Mặt dơ nước rửa khó mò đại giang
Giửa đường dể hỏi khó han
Mình dơ rửa sạch khó toan rữa lòng
Dấu soi khắp hết bao đồng
Hai roi mắc mỏ trong lòng hòa hai
Chỉ thiên mắc ngọn chiều mai
Chỉ địa trơn gốc đố ai biết rày
Mắc gốc mắc ngọn để bài
Dương gian mắt ngọc thấy rày biết không
Tuy là ra dấu minh mông
Xem sau xét trước mắc trong cái lòng
Éo le mối đạo lòng thòng
Quanh co từ khúc lớp lòng từ ngăn
Chẳng ai cần đạo siêng năng
Truân chuyên bần tiện khó khăn việc hòa
Khét nắng da nám hì hà
Tanh hôi thúi khét lòng mà chánh minh
Đào sâu khó lấp dạ thinh
Cuồng ngôn loạn ngử nghỉa binh sao hòa
Bất tùng chánh lý tùng tà
Người sao người vậy sau mà gian nan
Cổ lành bới tóc vẻn vang
Vậy thời mới đặng đặt an nước nhà
Cũng chưa trên thuận dưới hòa
Hởi còn ma quỉ chánh tà lăn xăn
Nhiều người tranh đấu ở ăn
Chua ai thiệt dạ một căng lo đời
Ăn theo thuở ở theo thời
Ít ai chử dạ nghe lời giáo răn
Cải Trời trước lại cải trăng
Ngày sau thiệt bổn thiệt căn một lòng
Bảy mươi định vợ định chồng
Tám mươi người mới động lòng thọ thai
Giáp niên mản nguyệt huê khai
Sổ ra không huyết an thai ba ngày
Sao ai chẳng tưởng ơn Thầy
Mở mang đạo Phật khó rày người ôi !
Trào Minh xưa đã mất ngôi
Thầy lo mối nước chúa tôi phục hồi
Trước mắt thấy đã lắng rồi
Lo sao còn dặng cho ngồi thảnh thơi
Điềm nhiên thủ khẩu nơi nơi
Mất mà bỏ mất tuyệt nơi Vỏ hoàng
Vinh chi quan tổng dân làng
Hùa theo Tây-quốc lập đàng tham ngân
Giàu sang rộng rải chẳng phân
Hẹp hòi tôi khó quan dân lại xài
Đố ai giữ bạc lâu dài
Vong ơn tứ đại lại xài thân tôi
Bao giờ cho thấy chúa tôi
Cho tôi thấy chúa Trời ôi là trời
Cắn răng chắc lưởi than đời
Bụng đau ôm bụng mở lời không ra
Nằm buồn thấy quỉ với ma
Sao chưa thấy Phật biết ra đường nào
Tứ phương thấy việc hổn hào
Đâu đâu đều vậy chổ nào ở an
Thế loạn sự tạo tư quan
Đêm nằm chép miệng thở than kêu Trời
Ghét tôi chỉ bấy người đời
Rơi thơ Phiên - quốc trao lời phúc đao
Tận tình chí để thấp cao
Đạo Trời đạo Phật là tao đây nè
Cơm nếp thêm vị muối mè
Thấy người trước cửa sau hè thấy đâu
Đi bộ khó bước nước sâu
Đi nghe nước cạn khó âu chống chèo
Không bạc mới chịu bề nghèo
Phải tôi có của ghe chèo sáu cây
Nói ví việc dở việc hay
Ỷ tài ỷ tận thời thây bất hòa
Ai dại lấy lửa đốt nhà
Rủi thời tiêu của ông bà còn y
Hết của thế gọi lâm nguy
Ai ngờ tích đạo trường thi lương hòa
Cao-lãnh chợ tiếng Mỹ-trà
An-lương Thanh-Mỹ-Định-Hòa Kiến-An
Dồi lòng son phấn trung cang
Phật Trời mở hội trường an Định-hòa
Mỹ nhơn bao nở lòng tà
Thương vua nhớ chúa ruột đà héo don
Hiếu trung giử vẹn lòng son
Ơn cha nghĩa mẹ làm con phụng thừa
Gió đua rỏng rảnh lá dừa
Trái buồn đeo cổ khó đừa buồn chung
Thương bề tờ giấy hai vung
Ý sao không trái cây thung một mình
Kẻ nam người bắc động tình
Ý ai có ý nghĩ mình sầu riêng
Nói ngay có Thánh có Tiên
Dể đâu tự ý khùng điên dám làm
Phải thời dị nghị tiếng đàm
Quấy thời mở miệng hai hàm chẳng êm
Mắng ngày lòng muốn chưởi đêm
Khổ trăm bề khổ tôi thêm lời dài
Nở nào người ghét mắng hoài
Trung thiên để tiếng chẳng nài người thương
Minh tâm chín thứ cầu vương
Kết vi tứ quyện giải cương giáo tình
Thương cho khác dạng khác hình
Ý thời nhứt ý khác tình mạngvong
Người tu chẳng đặng hóa long
Trì tâm tích Phật khi không hóa rồng
Tu đâu mà chẵng tu lòng
Sách kinh thiệt chữ bất đồng lý tha
Chữ nghĩa lộn lạo nôm na
Chữ trong tâm phổi nghĩa ra ngoài lòng
Văn chương chê việc bất đồng
Chẳng in sách cũ dạ phòng ngoại khoa
Chê rằng việc quấy nôm na
Việc làm bá láp sao qua sách mình
Vị đoan bá sự loạn bình
Thiên cơ thần bút sự tình thiên cơ
Gần mực sao chẳng làm thơ
Gần đèn chẳng sáng thiên cơ chỗ nào
Tới Phật sao chẳng bước vào
Để cho ma dắt qua Tào chưng cơ
Chữ rằng lý quôc hồi sơ
Dương cang chánh đạo thiên cơ tỏ tường
Chẳng biết thời hỏi thăm đường
Rừng nho biển thánh như vườn khó đi
Không biết xưng biết người khi
Người tu bất ý bất tri Phật Trời
Đem lời dạy Phật dạy Trời
Con người mây án tai thời không nghe
Chỉ tàu trái mối khó se
Kim tây không lổ miệng ve để dành
Cắt thông nhét nút ve lành
Kim tây có lổ để dành vá may
Lòng rượu mà rượu không say
Trà tàu nào có đắng cay không màng
Rượu kia hại kẻ thác đàng
Nước trà nước mát độ toàn muôn dân
Xem đời ít kẻ cầm cân
Nhiều người trí huệ không phân chánh tà
Cửu tiên ngoại tuế mới già
Nam nhơn Phật định mới mà có râu
Bạc đầu thấy việc lo âu
So le hai họ để câu bất hòa
Ông bà không trẻ không già
Trường sanh hưởng thọ kế hòa vạn gia
Đời nầy người chẳng xét ra
Hình nhơn tâm thú quỉ ma phàm tình
Hạ nguơn tận thế tạm hình
Chẳng xem ăn ở bất bình phi quân
Nở nào lòng muốn dạ ưng
Quỉ dùng việc quỉ ma quân ma phò
Ham chi bạc giấy không dò
Chữ tham kim bối theo phò bất minh
Chỗ nào phước chí tâm linh
E người gặp chốn đao binh bỏ mình
Phước họa họa phước tại tình
Việc nào tham hết sợ tình họa sâu
Phải dùng chữ nghĩa một câu
Đặt làm tiếng cạn lời sâu để đời
Có bao lăm tuổi gọi thời
Niệm cầu mộc dục gặp đời trường sanh
Sung sướng chi đó đua tranh
Lập thân hành đạo dương danh làm người
Vui chi mỗi chuyện mỗi cười
Việc mình ma quỷ cười người quỉ ma
Khôn thời trong bụng khôn ra
Có ai lắc lẻo ngoài da khôn vào
Bộ quân còn sống chỗ nào
Vong sư ai nở ra vào học thêm
Ngậm ngùi chua xót ngày đêm
Thấy đời thậm khổ dục thêm quỉ tà
Mười chuyện không có thuận hòa
Làm sao thạnh trị nước nhà an khương
Thập sự vô hữu vi lương
Văn chương kinh sử quốc vương bất hoài
Văn hay chẳng luận đọc dài
Phần tôi văn dở đọc hoài nghe chơi
Mệt thời trà nước nghỉ ngơi
Khoẻ thời đọc nữa nghe chơi giãi buồn
Không ghe thì phải đi xuồng
Hát không xứng kép biết tuồng lớp chi
Kép khó thì kép ngu si
Giàu sang ai nở ra đi ăn mày
Trách con bao nở xách giày
Giết cha thác đó hội này ai lo
Rối nầy là rối quanh co
Rối đâu dễ gở cha lo rối lòng
Bất ly sanh tử vợ chồng
Trái duyên lỗi đạo nghịch lòng hết thương
Xem đời nhiều nổi oan ương
Cha nào con ghét con thương luân đày
Từ tôi bịch hoạn tới rày
Ăn chuối ở đục thân nầy đắng cay
Tích cốc phòng cơ khó thay
Dưỡng nhi đải lảo sách hay mình cuồng
Nghĩ ra nhiều nổi sầu buồn
Sách ngoài thấy đó tôi cuồng nổi đây
Sầu nam rồi lại sầu Tây
Liền ranh kế cận ai nay bất bình
Giữ đạo cũng tốt cho mình
Người không giữ đạo mặc tình không chê
Không học người gọi rằng quê
Học mà không biết khen chê chỗ nào
Quân xử thân tử ngô tàu
Tử hà xử phụ chỗ nào hiếu trung
Từ tôi hốt hỏa hành hung
Nguyễn gia đã mẩu chí trung lâm tà
Xét ra không lổi đạo nhà
Tiết gia sát phụ lâm tà chí trung
Trào nào sanh giặc làm lung
Phật trời lập lại hiếu trung lâu dài
Chữ Trời quốc ngữ còn hoài
Chữ Phật Nam quốc để tài khẩu nhân
Hai chữ hiệp lại một phân
Nói đâu chữ đó quan dân biết đều
Chẳng phải chữ nghĩa rác rều
Đụng đâu bỏ đó người đều dốt đây
Chữ Tàu rồi lại chữ Tây
Ngày sau không có chữ hay một người
Tức khóc nghĩ lại buồn cười
Một nước không có một người văn chương
Cơn ghét nghĩ có cơn thương
Nước nào Phật cũng hứa vương trị vì
Ba nước trả quả lương thì
Tiền căn báo hậu phục tùy Nam-ban
Đem về Tam-quốc sửa sang
Đại-Nam trường thọ trị an thuận hòa
Chỗ chánh ít kẻ cãi tà
Chỗ tà người chánh dạ mà nghe theo
Nực cười bánh tráng lên meo
Giấy vàng chê rách thịt heo đều dùng
Có ai đánh giặc trong mùng
Nước nào lửa cháy vô cùng phép hay
Tuy là tôi nói bửa nay
Ngày mai ngó thấy phép hay Phật Trời
Người trung thác để tiếng đời
Sống làm con Phật con trời hiển vang
Chẳng bao lăm tuổi thở than
Sanh đời quốc loạn nguy ban đừng phiền
Chẳng ai lo hậu làm hiền
Phật cho trăm khổ ngàn phiền sửa thân
Sửa quan rồi lại sửa dân
Sửa đường khổ nảo hương lân nhản tiền
Phật thương thương Phật làm hiền
Trời thương Trời cũng thảm phiền khó thương
Tích thiện việc đắc tùng vương
Tích tài việc đắc tùng thương tận tà
Xét thương xét lại trung tà
Nửa thương nửa ghét chánh tà nan phân
Thân người khá độ cho thân
Phật Trời thương xót nhơn ân hải hà
Ai ai qui chánh phế tà
Chẳng nghe lời Phật thệt đà phải hư
Thầy xưa còn nhỏ phước dư
Tôi nay dạ dốc ưu tư cầu hòa
Đánh con động bụng ông bà
Đánh người động Phật thiệt mà khó tu
Chỉ đàng biển Thánh rừng nhu
Mặc tình ai có chí tu hưởng phần
Chữ phú nhứt khẩu điền tần
Phân trên bối dưới chử bần nhọc lo
Chữ quí trung nhứt ấm no
Riêng tình bối hậu nhọc lo nhiều bề
Chữ Thánh nhỉ khẫu tịnh tề
Tri tâm nhơn thế ngọc đề quốc vương
Người sao đem dạ chẳng thương
Thánh còn lo đạo quốc vương để đời
Nước nào không tưởng ông Trời
Không thương ông Phật ở đời sao an
Muốn ra sức đá phò bang
Lập đường đầu đội vai mang Hớn-trào
Mới rằng quân tử anh hào
Người sao đem dạ theo Tàu lập binh
Khởi loạn hà sự bất minh
Cầu Trời khẩn Phật phước linh phò đường
Dương gian nhản nhục bất tường
Hậu lai hửu tướng phò đường an bang
Thế nầy dân cũng có quan
Liếc xem tỏ rỏ dân oan không đầu
Ý sao các chú bên Tàu
Qua Nam ở đậu không dầu Nam bang
Chú nào ăn nói nghinh ngang
Vặn đờn bẻ trái hung hoan chẳng cầu
Qua Nam buôn bán làm giàu
Ỷ tài người nói trên đầu Nam-bang
Tây tham Tây chịu gian nan
Tàu tham tàu cũng chớ than khúc tùng
Vinh hùng sỉ nhục anh hùng
Tử sanh vô số bất tùng Thánh Tiên
Hà nhơn a ý kim-phiên
Gặp cơn bát loạn kêu Tiên chi người
Cơn vinh múa mặt vui cười
Mắng ngang chưỡi dọc nhiều người ỷ thân
Xét mình cho biết oán ân
Lương tiền Tây-quốc ra thân đền bồi
Cơm Tây cha cậy một hồi
Bình thời túi vết loạn thời túi thân
Việc nào không nghĩa không nhân
Kêu trời chẳng thấu đọa thân tại mình
Con ma ghét cỏi Thiên-đình
Con Nam coi lại giống hình con Tây
Bình thời mang súng liền tay
Nước nhà làm nạn bị vây phải phò
Trả ơn đồng bạc con cò
Hửu công tắc thưởng người phò trọn hơn
Tính thua rồi lại tính hơn
Có ai lòng tưởng công ơn Phật trời
Tính lổ rồi lại tính lời
Có ai tính niệm Phật Trời siêu thân
Tính oán nào có tính ân
Tính hơn thiên hạ hậu thân bất tồn
Tính xác người chẳng tính hồn
Tính siêu phần xác phần hồn không siêu
Tính quỉ còn thiếu tính yêu
Tính phần niệm Phật không siêu chút nào
Tính Tây người lại tính Tàu
Tính dư trăm việc tiếng nào tính Nam
Tính lợi rồi lại tính tham
Tính ngay tưởng chúa An nam chút nào
Tín lo rượu thịt ào ào
Tính lòng niệm Phật người nào tín đâu
Tính bề mua đất sắm trâu
Tín thêm đày tớ giữ câu làm mùa
Tính mai đem bạc cúng chùa
Chỏng khu lại sải quê mùa không tai
Tính sải ngôi chùa độ ai
Không dạy niệm Phật câu mai câu chiều
Tính sải thiên hạ thác nhiều
Thời chùa đắc đám bạc tiền nhiều đa
Tính người không tưởng mẹ cha
Thác rồi kể chắc làm ma Diêm đình
Tính người ăn nói lộn tình
Một người chết đó nói hình đám ma
Tính người chê Phật Thích-Ca
Tại mìmh chúc quỉ ước ma tương tùy
Tính cho nói chết tội gì
Ngặt tình tiếng nói ma tùy tương tranh
Tính cho Nam-việt khôn lanh
Sợ e hậu nhựt vô danh tu hành
Tính cho ít kẻ làm lành
Nhiều người làm rách tu hành không căn
Tính cho nhiều đạo tu ăn
Không người tu chúa không căn Phật Trời
Tính cho tu chẳng biết đời
Ham ăn ham nói nhiều lời tu hay
Tính cho tu mặn tu chay
Tu không biết Phật không ngay tu nào
Đặng không cũng đánh một quàu
Ví như ba lá bài cào dở ra
Nên hư nhờ lịnh mẹ cha
Hội nầy ai cũng kiến tha trẻ già
Thấy sao nhiều việc bất hòa
Đặt ra lời nói để mà coi chơi
Đọc thời phải nghỉ các nơi
Phải không cho biết đưa hoi ngặt tình
Trường an bà dể một mình
Muôn ngàn chư sỉ ngụ tình ứng khoa
Thơ bài đối đáp ngâm nga
Hội lành ai nở chẳng ra tranh tài
Bấy lâu như mắm nhận gài
Hội lành Phật dở văn tài chư nho
Mặc tình sung sướng âu lo
Tới thời ra chiếm hội no thuận hòa
Hửu công hưởng phước ông bà
Ai ai gắng chí bình hòa vận thi
Nước nhà cũng mảng vận suy
Viển trường văn võ thông tri chánh tà
Tiên linh chiếu hậu nước nhà
Muốn cho trên thuận dước hòa dạy tôi
Phật Trời cha mẹ cao ngôi
Anh em lòng muốn làm tôi khẫn cầu
Ý sao chẳng kết thảm sầu
Tam-Nguơn lể bái đập đầu cầu quân
Con lành cha đặng hưởng xuân
Sanh ra con dử dậm chân kêu Trời
Dể sao dể Phật dể Trời
Dể ăn dể nói dể lời kêu la
Chẳng khác khi dể người ta
Có đâu dể Phật Diêm la chẳng cần
Dể Thánh đem dạ dể Thần
Dể nhiều nhiều dể nhiều lần phải tiêu
Cơm nhiều bỏ thíu bỏ thiu
Người chê cơm thúi thời tiêu tấm lòng
Thuở nầy người phải dự phòng
Khen ngon chê dở sợ lòng đói khô
Chê ngon ăn nuốt khôngvô
Khen dở sợ niệm nam mô không rồi
Tan hiệp cũng chẳng mấy hồi
Xê qua xích lại chỗ ngồi còn xa
Người ta chẳng lạy người ta
Người ta mà lạy quỉ ma làm gì
Cơm thúi làm sốt dễ kỳ
Để thiu thời bỏ dễ gì mà ăn
Ngó lên sao mọc lăng xăng
Sao nào mà ở gần trăng hư hèn
Trong nhà tối lửa tắt đèn
Trăng sáng ngoài ngỏ nhà hèn tối đui
Khó hèn chẳng kẻ tới lui
Tay rờ làm quẻ bói đui người tìm
Gắng công giữ đạo trọn niềm
Thi ơn giải độ Tây tìm mau mau
Vàng mười nở để lộn khâu
Con tằm vào kén đặt đâu để dành
Tầm đông con dử con lành
Thiếu dâu khua mỏ để dành đặng đâu
Giếng cạn còn có giếng sâu
Lẻ nào khô hết nước đâu uống rày
Giếng sâu là giếng của Thầy
Giếng cạn của tớ sức rày thiếu hơn
Đầu bài đặt để Thới-Sơn
Lập làng Hưng – Thái vui hơn xứ nào
Con Tây một bụng con Tàu
Đố ai trốn giặc chổ nào ở an
Tới Tần nhiều việc dọc ngang
Chun vô hang tối ở an no lòng
E khi lạc vợ lạc chồng
Lạc con lạc chúa lạc lòng nam mô
Lạc đạo người đạo khó vô
Nam mô mà lạc nam mô không tiền
Đạo nào bằng đạo làm hiền
Hai giây hai gút buộc liền một quan
Đạo nào thua đạo dọc ngang
Lâm cơn nguy biến thác oan tiêu hồn
Sống ở mé biển đầu cồn
Chờ khi giông gió xác hồn đưa đi
Sướng có thuở cực có khi
Có đâu sướng hết không đi tầm chùa
Đừng tu bắt chước hầm hùa
Người tu không biết quê mùa cực lâu
Cạo đầu người lại cạo râu
E câu thân thể để đâu mình lầm
Mười lăm ai cải bửa rằm
Chử đâu nghỉa đó e lầm nghỉa vai
Tứ tường tích thiện huờn lai
Nhà Thương nhiều dấu có ai tri tình
Như thai trúng trật tâm hình
Tôi lo tôi xét nổi tình khó phân
Nhiều dấu thì nhiều lo thân
Sợ e lổi đạo hiếu ân ngủ thường
Tới đây như kẻ lở đường
Tam cang chử dạ ngủ thường lo thân
Cầu đường minh nhựt tuế tân
Tiếng hô năm cũ lo thân dử lành
Phải lo ác vướng chỉ mành
Hai đường họa phước dử lành ghé đâu
Bao Công xữ chuyện còn lâu
Phật Trời phân xử việc đâu cũng hòa
Phật thương từ trẻ tới già
Từ già tới trẻ thương mà Phật đâu
Đất gò bao thuở nước sâu
Đất thấp bồi đặng hết sâu nên gò
Bước ra ngó thấy bầy cò
Thầy nương mây bạc hình trò để đây
Lá bay tội nọ họa nay
Thương người người chẳng thương đây
 chút nào
Chẳng lầm người thế hổn hào
Lầm lòng không biết người nào Thánh Tiên
Lạy Phật tâu cáo việc riêng
Đời nầy nhiều kẻ đảo điên hổn hào
Hỏi thăm Bắc-đẫu Nam - tào
Đoái nhìn Diêm – chúa ra vào chợ đông
Nặng tình nặng của nặng công
Chịu bề cay đắng ở không nặng lời
Thương ôi nặng chí Phật Trời
Xem lòng nhơn thế nặng lời nói phân
Nặng nề đa oán thiểu ân
Xem rồi thấy việc năng thân cho đời
Ẩn thiên sơn sợ lưới Trời
Nặng làm không sợ sợ lời nặng phân
Trọng kỳ đạo vỉ kỳ ân
Nặng nề người ở vô phân chánh tà
Tâm bất thuận ngôn bất hòa
Chánh vị thị chánh tà vi tận tà
Kẻ trung người nịnh bất hòa
Ngay gian lộn xạo thiệt mà chẳng an
Mười người là mười lá gan
Người nào uống nước không an một lòng
Việc nhà một đạo vợ chồng
Xét ra không có một lòng cho xuôi
Cửa chùa kẻ tới người lui
Vìa nhà nghỉ lại không xuôi việc chùa
Đói thời sanh giặc bốn mùa
No thời đi Thầy chùa tu chi
Rừng nho ai chẳng cho đi
Biển Thánh ai biết nghề chi thời làm
Hai tay ở dựa hai hàm
Thường nghe những việc ăn làm chẳng quên
Có một việc lạ làm nên
Người đời bao nở vội quên chẳng dùng
Nói thời phải nói cho cùng
Sanh con nó khóc thương vùng tu oa
Còn nhỏ cải mẹ cải cha
Còn theo lòng Phật lời ma dạy rồi
Than ôi những thuở luân hồi
Tùng ma phế Phật nghỉ rồi lại đây
Người vạy khó biết người ngay
Người ngay biết vạy khó thay cho đời
Khiến nên Phật biết lòng Trời
Trời thời biết Phật thương đời biết đâu
Mản đáy nói việc lợp cân
Tới chùa nói chuyện ở đâu nhức đầu
Tháng mười tháng chín làm giàu
Nước nổi người thấy trồng trầu trên cao
Nói thiệt chẳng phải chiêm bao
Tháng mười nước dựt cù lao khô rồi
Ăn cơm cha ghẻ khó ngồi
Êm ngày êm tháng bồi hồi việc năm
Bất thuần khi siểng khi thâm
Vớ giày ăn nói điếc căm người nghèo
Bầu sao trái thẳng trái đèo
Sâm soi kẻ phú người nghèo chẳng xem
Đức tin tình nghĩa chị em
Giàu không đức cậy Phật xem chổ nào
Nhà thở giử đạo ra vào
Liếc xem không có người nào xét kinh
Cố cha làm việc bất minh
Cũng đà sa đọa hưởng linh chổ nào
Nam kỳ ấm lạnh nhờ Tàu
Tín ơn mong trả dạ nào phản ngô
Tôi Nam tưởng chúa Vi – Vô
Nhứt tâm Trời Phật nam mô giữ mình
Đức dì bà phước bất tình
Sự tu bất chánh đọa hình vỉ nan
Sự tu hòa thượng hiển vang
Bất tri tà chánh tội mang nặng nề
Các cô làm vải lập tề
Bắt tề tâm phúc tội về Diêm Vương
Cửa ngục nhiều tội đau thương
Còng xiền trăng trói oan ương dễ gì
Tra thảo tội kẻ Nam - Kỳ
Tra đủ các nước tội thì làm sao ?
Khóc la trong ngục lao ngao
Tội ở dương thế làm sao khai rày
Một tội đánh tớ chưỡi đày
Hai tội con gái đời nầy lấy trai
Ba tội việc người làm trai
Tiền dâm con gái phá hai cữa nhà
Ấy là lổi đạo ông bà
Tiền dâm hậu thú tội mà khó phân
Bốn tội người ở phi ân
Thọ tài báo oán sau thân cơ bần
Năm tội vong chúa phản thần
Xui mưu làm loạn cỏi trần chẳng an
Sáu tội những người làm quan
Xử dân bất chánh tội mang cũng nhiều
Bảy tội phế việc mai chiều
Lời ghi không nhớ thiệt nhiều tội sâu
Tám tội chưởi chó chưởi trâu
Chưởi gà chưởi vịt ngày sau khổ mình
Chín tội kẻ nói lộng tình
Mắng mưa chưởi gió sau mình tội đa
Mười tội chưởi mẹ mắng cha
Ông bà chẳng tưởng Tiên-gia chẳng màng
Một tội trai gái đứng đàng
Giởn cười ghẹo chọc lăng loàn trong tâm
Một tội dục bạo cường dâm
Từ nam chí nữ loạn tâm tội nhiều
Một tội chuyện ít nói nhiều
Chuyện nhiều nói ít mai chiều tội sâu
Một tội chưởi lộn với nhau
Tiền đường nội ngoại trước sau đạo đồng
Một tội người ở hai lòng
Phụ nhơn phản dạ giết chồng tội đa
Một tội lấy vợ người ta
Hai người đồng tội ra ma hai người
Một tội những việc nói cười
Khùng điên tàn tật là người bất minh
Một tội đàn bà đường kinh
Đi ngang đi lại bàn linh đọa hình
Một tội lộng ngữ bất bình
Chưởi thề đéo mẹ vô tình không phân
Một tội từ quan chí dân
Đụng đây chưởi đó rối thân trăm đàng
Một tội làm tổng làm làng
Việc phải nói quấy nhiều đàng ăn dân
Một tội làm quan rộng phân
Đa ngân phá luật hại dân bất hòa
Một tội thù oán đốt nhà
Đâm heo thuốc chó đập gà sát nhơn
Một tội đạo tặc phi ơn
Đạt tài sát vật sát nhơn tội dài
Một tội chư quốc tranh tài
Sát nhơn vô số hành hài tội đa
Một tội rửa nộp kể ra
Đồng đình tý phủ Diêm la kêu mời
Một tội lòng kẻ khi lời
Thỉnh lên đều đủ miệng mời gả cho
Một tội những kẻ ăn no
No say rượu thịt không lo làm lành
Một tội vi phú chẳng lành
Lường công cướp việc tu hành thời không
Một tội mời rủa minh mông
Mời ôn mời dịch hại rong nước mình
Một tội khi cỏi Thiên đình
Kêu Trời kêu Phật giựt mình nhiều khi
Một tội dụ giản vô tri
Phật Trời dạy bảo nhiều khi chẳng cần
Một tội khi Thánh khi Thần
Khi Trời khi Phật cỏi trần khi Tiên
Một tội những người tung Phiên
A ý dục lợi đảo điên dân Trời
Một tội binh lính nhiều lời
Đánh nan đánh bắn chưởi thời dân ta
Một tội bán Phật dối ma
Họa hình tượng cốt bày ra bia hình
Một tội người ở bất hình
Phật Trời thờ đó mà tình tưởng đâu
Một tội bán chữ trí sâu
Tô chén tộ dĩa chữ âu cũng đều
Một tội bỏ chữ bập bều
Chữ Tây chuồi đích cũng đều cỏi ta
Một tội nhựt trình bán ra
Vật nào lấy gói cỏi ta bỏ đều
Một tội tu núi cất lều
Xuống trần độ vải nói đều Phật sang
Một tội đĩ điếm nghinh ngang
Loạn tâm loạn ngữ loạn ban loạn thần
Một tội loạn chí nhơn bần
Gian tham thừa thiếu cỏi trần chẳng an
Một tội hung dữ dọc ngang
Du côn nghịch tánh dân hoang không nhà
Một tội Thầy pháp dục tà
Hội Tiên phù thủy treo mà tượng ông
Một tội trào quốc minh mông
Làm vua bất chánh dân không thuận hòa
Một tội nói chẳng thiệt thà
Kêu thề Thần Thánh ngài mà chép biên
Một tội xưng Thần đa niên
Ông Thầy mới ngặt lòng Tiên xác phàm
Một tội những kẻ ăn làm
Lấn ranh hủy hoại tội phàm không ngay
Một tội những người tu chay
Lòng không biết vạy biết ngay đọa hình
Một tội kinh sử trí tình
Văn chương bất ý lộng tình đọa thân
Một tội mua bán cầm cân
Vặn đòn bẻ trái hậu thân bất tồn
Một tội làm thiếu đọa hồn
Lường tranh tráo đấu đầu cồn rã thây
Một tội mua bán không ngay
Cất mươi giựt của trên tay sao đời
Một tội nhơn thế dục lời
Cho vay một vốn mười lời mà ăn
Một tội việc sãi ác tăng
Tụng kinh quên Phật lo ăn của trần
Một tội hương chức tế Thần
Vong tiền phế hậu cỏi trần lăng xăng
Một tội cúng kiến không căn
Ngày đom tháng quảy lo ăn tưởng gì
Một tội làm sự dị kỳ
Thây thúi để đó tế quì heo chông
Một tội làm việc minh mông
Làm chay mỏ rối thiệt không nhằm gì
Một tội hát bội bất kỳ
Xưng vương xưng tướng xưng thì Thánh Tiên
Một tội bóng dại chẳng yên
Ông lên bà xuống xưng Tiên dễ gì
Một tội phá núi bất kỳ
Nhập lâm phạt mộc dễ gì họa thâm
Một tội cối dả nan tâm
Người còn búng nhịp tội thân bất hòa
Một tội không cúng ông bà
Vật nào cũng nói làm mà làm ăn
Một tội đâm cá không căng
Con rào bị vít không ăn đau mình
Một tội lung lăng hung tình
Chém người không chém tội mình Thần ghi
Một tội đốt nhà một khi
Đốt thời không đốt thần ghi tội rồi
Một tội ô uế chua rồi
Nấu ăn nấu uống chỗ ngồi u mê
Một tội đổ bác đấu kê
Ngược xuôi thừa hiếu chỉnh ghê cho người
Một tội nói chơi mà cười
Ngạo người Trời Phật ngạo người Diêm la
Một tội Phật táo làm ma
Bắc nồi mà nấu tội sa mấy ngàn
Một tội lên núi xa đàng
Sông bến dơ dáy tội ngàn tội muôn
Một tội tu núi ở truông
Ỉa đái khai thúi biết muôn tội nào
Một tội vô bếp ngồi vào
Ngồi ngay cửa bếp người nào không nên
Một tội vấp cẳng không rên
Chưởi lia chưởi lịa sao nên phận mình
Một tội đụng cây lộng tình
Chưởi ai không biết gióng hình chưởi ai
Một tội đi chưn đạp gai
Đau thời niệm Phật chưởi ai không tường
Một tội dạ bạo tâm cường
Làm khó người chưởi không tường chưởi ai
Một tội Thầy thuốc mang tai
Dược nan phạm bịnh kiêm giai đọa hình
Một tội nam nữ loạn tình
Loạn luân sát tử phạm hình hai ma
Một tội những thầy bói khoa
Bịnh đau căn quả nói ma tội nhiều
Một tội làm mụ bất điều
Phá thai sát tử tội nhiều phạm tra
Xét theo điều luật Thiên gia
Tám mươi ba tội kể ra người tường
Chưa đủ việc tội thế thường
Hởi còn dạ bạo tâm cường ai ai
Dặn dò già trẻ gái trai
Khó thời chịu khó đừng ai giận cùng
Việc nầy là việc chung hùn
Mặc tình bá tánh chẳng dùng chẳng cơn
Sanh đẻ có mụ mang ơn
Ngày sau người đẻ mau hơn con gà
Không có làm mụ hê hà
Mình sanh mình đẻ thuận hòa thời thôi
Đẻ ra không có tanh hôi
Đời nầy đen bạc như vôi tức mình
Tức mình mình tức cho mình
Đố ai thức đặng nổi tình của tôi
Tức mình dữ lắm Trời ôi !
Tức là thậm tức chúa tôi ly hình
Trách ai đam dạ bạc tình
Ơn thâm nghĩa trọng lánh mình lại chê
Chừng nào nhốt đặng con dê
Xích bầy rắn dữ ngăn tê ở ngoài
Thấy cọp người sợ nằm dài
Hết đời lủ nịnh khoe tài chưng khôn
Rồng bay đậu cửa nhứt môn
Rắn bò dưới đất khỉ khôn lên nhành
Chẳng thương chúa khổ tôi lành
Vác mai mà chạy bẻ nhành bán cây
Té nặng mới biết đau thây
Bây giờ như thể chim bay quên rừng
Bay xa ý chẳng nhớ chừng
Rừng đâu thì cũng giống rừng quên vô
Sống nguyền niệm Phật nam mô
Thác theo Thánh chúa Gia tô thì đừng
Lâm nguy vong thổ phế rừng
Thân tôi bao quản người đừng phế lâm
Độc tình đối diện phản tâm
Du hà tích Hớn sơn lâm non thần
Trời xuôi kẻ tấn người tần
Phàm phu bất kiến Thánh Thần chiếu tri
Cao hoàng vận đạt thời suy
Gia long thất quốc hồi qui Nam kỳ
Sức nay sao dám phân bì
Đền đài Bắc quốc Nam kỳ có chi
Dứt tình chấn tốn đài ly
Càn vi khôn điện thức tri khôn dần
Cần vi khôn điện tẩy trần
Khảm cung hậu nhứt Thánh Thần không phân
Càn khôn nhị hướng đại ân
Tây khôn nguyệt ý đông phân nhựt tàng
Hai ngôi bia dựng rỏ ràng
Vi ơn đại đạo khôn càn chiếu tri
Phật Trời nội ngoại tương nghi
Dương gian nhản nhục bất tri người lầm
Ai tu tri đạo cho nhầm
Tôi theo xách dép tay cầm quạt lông
Trúng dấu làm cha làm ông
Người không có dấu tôi không dám nhìn
Huế mai Phật đúc cho mình
Người nào lo đạo suy tình nghiệm ra
Không biết việc Phật việc ma
Làm sao tỏ đặng quốc gia Phật Trời
Nhứt ngưu độc giác huờn thời
Rồng bay đám lá tối Trời buông câu
Việc đời nào có biết đâu
Ví như Lử vọng nghỉ câu không ngờ
Trung quân hửu trí đợi chờ
Lời Thầy ghi để một giờ tài năng
Lòng lo những việc làm ăn
Không lo trí huệ tài năng ra bề
Chữ minh nghĩa lý minh tề
Quán Trung nào có một hề tạm sai
Cuộc đời gay mắt trái tai
Thương người cận Phật ở sai xa Trời
Nghỉ nhiều việc khó từ lời
Phải mà không phải ở đời tại tâm
Trí huệ mưu kế cao thâm
Phật Trời nói đó xét tâm việc nầy
Làm tớ sao dám dạy Thầy
Người nào ngó thấy trâu cày biển sâu
Người nào tự ý chẳng lâu
Tùng Trời tùng Phật sợ câu lổi tình
Cận Phật người ỷ giỏi mình
Phật Trời chỉ đó xem tình lổi đây
Phật xem người ở theo nay
Thử lòng cho biết đắng cay chổ nào
Gần Phật hưng chí ra vào
Cuộc đời quấy phải chỗ nào không thông
Ỷ mình nhiều của nhiều công
Nói ra nhiều chuyện minh mông không dè
Hư rồi ngó thấy một bè
Cẫn ngôn cẫn hạnh kiên dè không ai
Anh hùng tiền thế đa tai
Chí kiêm vô họa hậu lai bất bình
Thế suy bất khả ỷ tình
Kiến nhơn kiến diện kiến hình nan tâm
Thương hiền dạy đạo mười lăm
Chỉ tồn mười sáu cơ thâm vị tình
Người loạn dạ muốn người bình
Thương người người chẳng thương mình
 biết sao
Vàng còn vàng thấp vàng cao
Nước trong nước đục biết sao ở vừa
Người nghĩa ở phải lọc lừa
Cho người tùng dấu chẵng vừa thì xa
Xem đời biết ý người ta
Bằng không biết ý quỉ ma hại rày
Khi tớ người chẳng nghĩ Thầy
Cây đâu trái đó khác rày tiếng kêu
Nực cười mối đạo trớ trêu
Thầy lêu ông dạ Ông kêu Thầy ừ
Giận ai trong bụng từ từ
Nam mô giữ đạo đừng ừ lỗi thân
Chẳng chùi sao tỏ nghĩa nhân
Chùi ra tỏ rạng vô ân lại phiền
Hay hơn chê hậu khi tiền
Dạy mà chẳng biết dạ phiền nói nhây
Người dở nưng đở người hay
Dở mà chẳng đở trái tai ai màng
Thiếu chi quí khách qua đàng
Thương người bần tiện dạ màng nghỉa nhân
Đời nầy dụng của che thân
Phật Trời dụng kẻ nghỉa nhân che đời
Chánh minh mới dám ra lời
Vô phần còn nổi tiếng đời éo le
Nói ra chẳng ép ai nghe
Việc đời nghỉ thiệt éo le nhiều bề
Ra đi người gọi vụng về
Xét thân gở rối nhiều bề hậu tri
Chử rằng duy nhựt tư tư
Chiếu thiên chiếu địa thức tri ở đời
Tiền khán thế bậu khán thời
Cá đua đáy biển biên Trời chim bay
Dở trước sau Phật cho hay
Hay trước sau dở thương thay không ngằn
Trung dung vi đức đạo hằng
Trí mưu kết nghỉa kim bằng đôi vai
Lớn tuổi thì anh cả anh hai
Xanh râu làm chúa kinh giai bất tùng
Ở đời nhiều kẻ tầm khùng
Con ngươi không có khó dùng đệ huynh
Quân thần hửu trọng hửu khinh
Vi nhơn vô mục loạn thinh bất tường
Ngô vi kế thánh dị thường
Hòa thi minh lý đưa đường anh em
Hửu nhơn hửu diện tâm xem
Vô tình chi mấy anh em chê cười
Không tham cho đó vàng mười
Phải tôi đậy dấu thời người chê tham
Minh tường đạo lý hữu tam
Kiến tình nhị kiến bất tham của trần
Nhơn minh đắt lý vi thần
Vậy minh đắt lý tỵ trần hóa long
Nhơn cùn giác thể bầy ong
Rần rần cả lủ chẳng xong bay cùng
Bỏ lòng lúng túng lùng bùng
Thời người biết việc anh hùng lập thân
Khó thời chịu khó mới ân
Dể bề bề dể lập thân thiếu gì
Nào ai có biểu ai tùy
Nhà ai nấy việc gì không tham
Đời nầy niệm Phật không ham
Mười người một ý đều ham làm giàu
Phật Trời tận ý ưu sầu
Xem trong thiên hạ không cầu Thánh Tiên
Phần nào tích thiện để riêng
Phần nào khi Thánh khi Tiên có phần
Đuổi trâu gặp cọp rần rần
Mười phần thác bảy tám phần người ôi !
Niệm Phật buồn ý thả trôi
Thương cho các nước mồ côi dối trần
E khi nay phú mai bần
Vi nhơn tích đức hưởng phần khánh gia
Trời thương Phật độ tai qua
Nam mô bồ-tát ma-ha mà nhờ
Ví như ghe khẩm tới bờ
Người không tưởng Phật vật vờ giữa sông
Tu hành bất luận nhơn tông
Nhơn tông bất thiện Phật không độ rày
Tùng tớ phải nhớ ơn Thầy
Ăn trái nhớ gốc nhớ rày ơn cây
Phật sai Tham-biện quan Tây
Oan gia tiền bạc không ngay quan lòng
Khai kinh mở đất bao đồng
Mười phần dục lợi chẳng lòng phước dư
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn