Thừa Nhàn. Phần III

31 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 3891)
Thừa Nhàn. Phần III
Nên không tỏ đạo chát chua cho đời
Thấy sao những kẽ khi Trời
Người thời khi Phât nói đời ai nghe
Không thấy lòng Phật lóng Tre
Lòng tà dạ vạy muôn xe dư ngoài
Tu hành học chánh thường hoài
Nhuần tâm nhuần tánh phép tài có khi
Luận xem tà chánh nghiệm suy
Phật cho tài phép một khi nhuần mình
Niệm tâm tích đạo nhứt tình
Lộng ngôn cuồng ngữ việc bình thế thôi
Thiệt tôi không giỏi người ôi
Phật Trời ngồi ẩn cao ngôi trao lời
Thiệt giỏi ông Phật bà Trời
Hạ sanh dân chúng nghe lời thời nên
Làm lành niệm Phật chớ quên
Thâm thâm chi diệu độ nên cho mình
Thọ giáo phép Phật Thiên-đình
Tu tâm luyện tánh nhuần mình nhập căn
 Khó thì lấy họ mà lăng 
Thân tôi đói khó chúc ăn người ngoài
 Tủi thân lao khổ hành hài
Làm lành cô bác mắng hoài khổ thân
 Chẳng thương cũng nghĩ chút ân
Con cháu làm dữ hủy thân cũng vừa
 Thân sao nhiều kẻ vày bừa
Mạnh ai náy mắng sao vừa lòng ai
 Vận nghèo phải chịu họa tai
Trong nhà cũng mắng lượng ai ngoài đường
 Ngày nay phân việc tỏ tường
Bổn nầy nói việc thế thường ở ăn
 Đời nầy người ở như trăng
Khi tròn khi khuyết sơn băng thủy trầm
 Buồn riêng dạ héo than thầm
Thấy người ăn ở ngọc trầm vàng phai
Đinh Tỵ cái bị mất quai
Cái quần không vận đố ai ở truồng
Trôn kim sợi chỉ chun luồn
Đờn bà như thể chiếc xuồng rả mê
Không biết là việc phu thê
Vợ chồng xiêu lạc con dê cầm chuồn
Mới biết là việc ở truồng
Mới đem dạ thãm lòng buồn cho ai
Không ai chỉ tính chiều mai
Gọi rằng việc quấy vàng phai ngọc trầm
Tây qua Mậu-ngũ vua lầm
Tới năm Mậu-ngũ Tây tầm về Tây
Thương người trí huệ bị vây
Tam thinh Thánh-giá đại Tây nằm dài
Khôn chi tranh đấu tiếng ngoài
Trong lòng không có trí tài chút chi
Trách ai kiến nghỉa bất vi
Đồng tình tích ác thị phi trí tầm
Phụ nhơn chắc nết khó cầm
Nan tầm trung hiếu nan tầm nhơn lương
Nhứt quê tích thiện an khương
Lập đời tam cảnh nhơn lương thuận hoà
Thương trung thương hiếu ghét tà
Vì chưn hay ghét bởi là hay thương
Ghét đời Đắc-Kỷ Trụ-Vương
Thương là thương thuở Châu vương lao tù
Ghét người Bàng-thị vỏng dù
Thương người Trịnh-thị cựu thù bất lương
Ghét đời Võ Hậu sát Cương
Thương xưa tiên Thánh nhơn lương thuận hòa
Nhứt thiên quân quốc mới già
Qua đời Ngũ-bá qui tà phân vân
Nhút bá thậm tội nau phân
So le bá tánh muôn dân gian tà
Hậu lai bất dụng nước trà
Mỷ miều hồng- cúc uống hòa thơm tho
Ghét đời quân nhược chẳng lo
Thần cường đắc thế ăn no đứng đường
Trung quân cơm cháo chẳng thường
Kẻ gian người nịnh giử đường no say
Làm người lo hậu mới hay
Nghiệm tiền mới giởi lo nay bất tài
Lo nay để Phật lo ngoài
Lưới thưa Phật bủa phép tài thấy đâu
Thấy tài mới biết phép sâu
Bây giờ như thể lưởi câu không mồi
Tây Minh quốc truyện xem rồi
Đói năm không phải một hồi khó lo
Lạ đời kẻ đói người no
Nghèo ăn không hết giàu lo ẩn hình
Mèo con vở chạy thình lình
Mèo mẹ ra thế đổi hình trị ban
Kỷ dậu hai tiếng nói vang
Người đều nghe hết không toan tiếng nào
Chuột Phật dân vỡ ao ào
Mèo nhà bắt rắn chỗ nào cũng hay
Trước Đèn giữ đạc hòa Tây
Thiên cơ Phật định thiệt hay vô cùng
Nước nào cũng có anh hùng
Căn duyên Phật định vô cùng nghiệm suy
Thế kim dỉ thế nhơn y
Cổi ra mặc lại nan tri rách lành
Cảnh hư để vậy sao đành
Giăng tay vung lại chẳng thành chẳng ưng
Trung thần bất sự nhị quân
Vi nhơn liệt nử bất luân lưởng thằng
Thất ngôn bất kiết kim bằng
Vi nhơn nhứt cổ lưỡng thằng sát quân
Quân chỉnh trào chánh bất tuân
Phục tiền phản hậu bất quân bất thần
Tiên sư giáo thiện Gia trần
Vô sư vô đệ vô thần phản tu
Liệt nữ bắt giá lưởng phu
Hiền nhơn bất xuất ác tu chơn tình
Chánh sự minh chánh trào đình
Bá quan văn vỏ nhứt tình chơn quân
Bây giờ xa xứ người dưng
Ngày sau đem lại kết xuân một lòng
Hư khai ứng nghĩa đạo đồng
Trương trừ Mẹo nhựt đặng lòng chánh minh
Vị trừ việc trước quản thinh
Chừng nào gặp hội âm binh độ mình
Chí nan nan chí tận tình
Niệm Phật tân ý hơn tình tụng kinh
Niệm Phật thấy Phật đức tinh
Bây giờ còn việc minh minh có gì
Bất tính Trời Phật mới kỳ
Phật xem việc thế biên thùy khó răn
Lo bề phú túc ở ăn
Không lo niệm Phật khó khăn cho đời
Niệm Phật khác thế khác thời
Niệm Phật ác chí dục lời lường công
Thứ nhì quốc loạn minh mông
Thứ tư chí loạn dạ không sợ rày
Bao giờ tôi mản căn đày
Trời cao soi xét đất dày chiếu tri
Chí tâm khai diển trường thi
Chư Văn hội thí thức tri bạn mày
Cạn lẻ Trời Phật cho bài
Thâm thâm chi diệu việc nầy chẳng lâu
Lội giỏi khỏi lội đường sâu
Hết con trâu Phật biết đâu thời tìm
Lên non vắng vẽ im lìm
Có chùa Công phủ để nghiềm hậu lai
Dặn dò già trẻ gái trai
Đùng đùng ba tiếng hùy tai dò lần
Tới đó một cuộc lánh trần
Còn một cuộc nửa định phần ngày sau
Niệm Phật như đào giếng sâu
Dại người tu tỷ phải âu lo đời
Ai sanh ông Phật ông Trời
Bà Trời bà Phật lập đời ai sanh
Hỏi thăm anh chị khôn lanh
Thân tôi ngây dại hôi tanh biết gì
Tiếng đồn Lục-tỉnh Nam-kỳ
Khôn hơn các nước chổ gì gọi khôn
Khôn làm đày tớ một môn
Khôn ăn khôn nói khôn chôn Phật Trời
Căm gan tức dạ ngán lời 
Ai sanh không tưởng Phật Trời người ôi
Đem lòng tích bạc phụ tôi
Chê ngây thì mắc chê hôi thì lầm
Loạn ngôn ti thế ăn nằm
Lánh trần ẩn tích giận bầm là gan
Chữ rằng vấn vị đáp nan
Xuất tình đối đáp tầm an đắc bình
Thông minh trí huệ Phật tình
Vi nhơn bất xét bất bình tâm cang
Việc ai lo nấy thời an
Con ai nấy khiến nguy ban tại Trời
Lo lo liệu liệu cạn lời
Xem sau xét trước thấy đời căm gan
Đời khổ bất khổ bất than
Trái tai trái dạ khó an nổi người
Giác trước không nổi khó cười
Bây giờ giả dại người ngu si
Lảo giả thì lảo an chi
Hườn lai tráng kiện cung ly độ mình
Dỉ đức dỉ thiện nhập tình
Hửu thân hửu khổ nhơn tình xét suy
Giác ở rồi giác việc đi
Giác lui giác tới đời y hoài hoài
Giác trí rồi lại giác tài
Giác hiền giác dử giác hoài điếc tai
Giác chiều giác tới việc mai
Giác đời không thấy lòng ai giác dùm
Phật suy khác thể bụi lùm
Khuyên lòng anh chị giác dùm cho thân
Phật thương giác việc nghĩa nhân
Ai ai xét đặng gáic thân thời nhờ
Ai ai đừng dạ sanh cờ
Làm lành tưởng Phật ơn nhờ Thánh-Tiên
Đừng phiền Tây-quốc Kim-Phiên
Tại mình chẳng tưởng Thánh Tiên đọa đời
Nước nào cũng nước Phật Trời
Tại mình bất chánh phạm lời Phật Tăng
Việc tu thiệt bỗn thiệt căng
Phạm Phật khó cứu phạm tăng khi Thầy
Giả chơn người biết hội nầy
Phật Tăng dối sải phạm Thầy dối ma
Khó tri lòng Phật Thích Ca
Xác thì như xát lòng ma lòng thần
Có câu xá phú cầu bần
Xá gia cầu đạo vi thần vi quân
Trung cang nghỉa khí thành xuân
Lượng đại phước đại hửu quân hửu Thần
Bàn linh tu thất thời gần
Một năm chẳng tưởng lòng Thần bàn linh
Tây phương cỏi Phật minh minh
Có lòng hoài vọng bàn linh Phật về
Cổ kim lòng thế phân lìa
Bất cầu nan ngộ Phật vìa độ thân
Tiên đường nội ngoại Phật ân
Thích ca lòng tưởng Phật thân không cần
Thời người bất chánh tâm thần
Phật gần tưởng trước tấm lần Phật xa
Gọi rằng tri thức Phật ma
Những cổ vật do Ông Ba làm ra và lưu lại
Ảnh của MINH HẠNH Nhà Láng

Phật thân chẳng tưởng Thích Ca chẳng dùng
Khôn nay sao thiệt quá khùng
Anh em khôn thiệt anh hùng vô tâm
Không có một chút mưu thâm
Nhiều người tích oán thù tâm bạc tiền
Đời sau ít thấy người hiền
Lành lành chẳng dụng người phiền việc chi
Kiến thế hậu nhựt đa khi
Con ai nấy dắt thị phi ngán ngầm
Niệm Phật chử dạ Phật tầm
Khổ go làm chúa ngán ngầm làm tôi
Phật Trời xuống thế người tôi
Người không biết Phật gẫm thôi khó tầm
Thần tôi mang tiếng chát ngầm
Ngồi buồn nghỉ lại thương thầm thân tôi
Thấy đời nhiều chổ bạc vôi
Như vầy chẳng uổng tiếng tôi nói đời
Nói ra nhiều kẻ cải lời
Vô sư vô sỉ thương đời cải sư
Lại thêm đa sỉ bất tư
Mưu cao kế hiểm tâm chư chẳng dò
Ra công bắt cá nuôi cò
Cò ăn cho lớn cò dò lên cây
Đủ lông chớp cánh muốn bay
Ba câu học lóm gọi hay xưng Thầy
Tu đạt chí linh thơ bài
Có ai yểm nịnh yểm tài người trung
Mặc tình trí huệ si lung
Mặc tình hào kiệt nịnh trung xuất tình
Gẩm thôi nhiều việc bất bình
Việc tối nhiều kẻ khiến mình hạ ngu
Chẳng bì thượng trí trung thu
Có đâu khiến việc hạ ngu cho mình
E khi thượng trí lâm tình
Đưa tôi xuống biển đổi hình lên mây
Nói trước chẳng phải lời đây
Phủi lời rồi lại lấp nay chát ngầm
Cơ thâm độ chí âm thầm
Phật Trời độ lén nan tầm chúng sanh
Phật độ rạng tiết thơm danh
Phật ra độ tận chúng sanh giữ lành
Chúng sanh bất độ Phật hành
Độ dữ dữ mất độ lành lành thêm
Độ đời xem thế chẳng êm
Phật Trời độ tận khổ thêm tại người
Chẳng lo tội phước vui cười
Phật độ tận ý ít người chí chơn
Niệm Phật như chốn lâm sơn
Người đừng tính thiệt so hơn làm gì
Cây cao cây thấp nương tùy
Người mình cũng vậy phải bì nương nhau
Thương người lời nói có đâu
Phật mà nói láo khó âu đạo mầu
Mình dơ tự đít chí đầu
Chê người không sạch dạ sầu cho thân
Thân ai nấy độ toàn thân
Đừng lời nói việc phi ân Phật sầu
Khi đuôi phản dạ khi đầu
Khi thêm khúc giửa đạo mầu lu câm
Chử rằng quân tử lao tâm
Tiểu nhơn lao lực ám thâm bất tường
Nhu thắng cang nhược thắng cường
Thiệt tồn sỉ chiếc nhị trường nhứt tâm
Dạ người bất siểng bất thâm
Lờ đờ lững đững loạn tâm bốn mùa
Nhiều sãi không đóng cửa chùa
Lấp ngơ chi bấy phụ vừa hương Tiên
Nói phải người cãi nói điên
Nói quấy người phải Thánh Tiên tức cười
Chiều mai còn thấy nhiều người
Mai chiều nhìn lại ít người thương thay
Bồi hồi không vọng ai hay
Phật ra án tự thương thay đạo mù
Rủ nhau tích ác ở tù
Xưng rằng thiên địa đạo mù sơn đông
Đạo nào cũng với tượng ông
Khổ đời cho kẻ dạ không cải tà
Đâu đâu trẻ trẻ già già
Phật cho hưởng thọ hậu hòa trường sanh
Nam Tần sau đặng tượng tranh
Huờn lai tráng kiện khôn lanh trên đời
Ai ai khá khá nghe lời
Niệm Phật thì phải niệm trời thì nên
Tam thinh quên tuổi quên tên
Quên giòng quên họ khá nên cải tà
Tạo thiên cũng có ông bà
Bây gời lập hậu nước nhà phu thuê
Dỉ dân di bổn đừng chê
Dân thời dỉ thực phu thê nối giòng
Nhiều bàn tu tội bao đồng
Quốc-vương thủy thổ tu lòng hay hơn
Nhứt thời tu thị Nghĩa Nhơn
Nhị thời tu núi, vô ơn tu Thiền
Tu theo đồng bạc đồng tiền
Tu thanh tu nịnh tu hiền vốn không
Tu Thiền nghỉ thiệt nhiều công
Tu mong làm mướn tu không Phật Trời
Tận ý luân sự thế thời
Tận tâm kiệt lực Phật Trời Không ai
Tu sao lánh nạn quí tai
Phật Trời chỉ sữ chẳng ai giỏi gì
Có câu vũ xuất vũ kỳ
Cho hay tài đó kém gì tài đây
Ngựa hồng lấp cánh dầu bay
Tưởng tình trí huệ kết nay kim bằng
Ở sao thượng hạ có ngằn
Tận tâm kiệt lực mới rằng đệ huynh
Lời nguyền chứng có rộng thinh
Vong ngôn thất ước cao minh chứng vì
Bửu-Sơn am tự Hương-kỳ
Còn lâm đại nạn huống gì phàm phu
Trì tâm tưởng Phật mới tu
Nạn bao nhiêu nạn chí tu chớ sờn
Có đâu lâm nạn giận hờn
Nghỉ người niệm Phật như đờn đứt giây
Tu đâu không phải tu đây
Đứt đi nối lại sợi dây cho liền
Phật hành tu thị lại phiền
Còn tu sao đặng làm hiền sao xuôi
Tu tới người lại tu lui
Tu sao trọn đạo cho xuôi chúa mình
Đức chúa Tây đả hành hình
Phật Nam hành cốt lộng tình bai tu
Phật dạy ba đường công phu
Công phu tưởng Phật công phu la làng
No say ngã buội nằm đàng
Tụng kinh dối Phật một tràng sư huynh
Đời tà cũng muốn làm thinh
Ăn chay hút thuốc tụng kinh miệng cười
Phải nói tà chánh việc người
Việc tôi cũng vậy chê cười thiếu chi
Cỏi trần một ở chín đi
Dạ an tưởng Phật hồi qui cung Càng
Phật thương Nhân Nghĩa như vàng
Ghét đồ bất chánh làm đàng mây mưa
Ghét người lòng hại miệng thưa
Tâm xà khẩu Phật chẳng ưa việc lành
E sau bất chánh Phật hành
Phúc đao khẩu Phật hại lành khó thương
Cơ bàn như ngựa buông cương
Khá tua trồng chuối đở thương dân Trời
Anh em chử dạ nghe lời
Việc nầy thiệt đói hết đời bỏ thây
Đừng lo trồng ổi trồng cây
Khả tua trồng chuối đói nay đở lòng
Bắp khoai trở lại đất đồng
Khá tua thủ chánh lên giòng thấy vua
Tam thinh hết việc bán mua
Ba năm không chợ tranh đua hại hoài
Gắng công rèn chí luyện tài
Để dành cơn loạn tránh ngoài vô công
Giử sao khỏi trận gió giông
Đường thời trống lỏng khó trông ra vào
Người dử ngoài thấy ào ào
Người lành mới đặng đi vào vô trông
Làm lành sau Phật đền công
Làm dử thôi củng khó trông lên giòng
Ở sao cho biết mích lòng
Mình sao người vậy đạo đồng tri thâm
Nhứt con nhì của cam tâm
Tiền tài phá tuyệt ân thâm nhơn tình
Ở sao dục lợi một mình
Lường công tham cũa đoạn tình nghĩa nhân
Ở sao chăng nghỉ chẳng phân
Tiền tài phấn thổ nghĩa nhân lâu dài
Ở sao kẻ khó hành hài
Công kia một lượng tiền tài một phân
Ở sao nhiều kẻ phi ân
Chẳng suy chẳng xét chẳng cân cho đồng
Phật thương minh chánh tấm lòng
Gạn trong lóng đục lên giòng thì no
Khuyên lòng bá tánh khá lo
Làm lành niệm Phật thời no đời đời
Lạ lùng dương thế có Trời
Dương gian có Phật người đời không hay
Khôn thời bỏ vạy làm ngay
Học khôn bỏ dại mới hay lòng Trời
Cải tâm giả dại nương thời
Noi theo dương thế nhiều lời thề hư
Nhiều người dạ cẩu lòng trư
Cường tâm hung bạo thiệt dư chín phần
Thú cầm nhiều kẻ lòng Thần
Người ta là xác hồn gần xử tiêu
Thiệt đời là mị quần yêu
Sàng ba dần nửa xử tiêu xác phàm
Thuở xưa dể nói dể làm
Nổi nay nằm chịu tiếng phàm hết hơi
Nói nhiều như thể nói chơi
Khó thời chịu khó thãnh thơi chớ bì
Lo âu mỗi việc khó kỳ
Cay đi cay nói việc gì cũng cay
Một ngày đi cũng khó thay
Bắt ra mà đánh mới hay chịu đòn
Việc nào cũng phải chiều lòn
Ép gan ép phổi dạ còn phiền riêng
Phiền mình thời vận đảo điên
Lòng thương Trời Phật Thánh Tiên ớt gừng
Độ cay độ đắng không chừng
Nói quấy nói phải nói rừng là tôi
Anh em phiền thị cao ngôi
Quê mùa đói khó thiệt tôi ở rừng
Anh em khôn quỉ có chừng
Thân tôi quây dại ở rừng nói sai
Mặc tình già trẻ gái trai
Khôn chiều thời biết dại mai thời tường
Khôn thời người kỉnh người nhường
Dại thời thiệt dại cao thường nhiều thương
Lỡ khôn lỡ dại oan ương
Vui đâu chúc đó bất lương bất cường
Lao xao tâm tánh bất thường
Kiến – an Thạnh mỹ hai đường như nhau
Chẳng dò biển cạn giếng sâu
Làm sao biết Phật ở đâu mà tường
Ai ai muốn dạ cang cường
Giử lòng hung bạo lấp đường Thánh Tiên
Thuở xưa ghi việc cao niên
Hội nầy hội Phật hội Tiên xử đời
Gian tham thây rả thân rời
Ai ai khá tưởng Phật Trời lập thâu
Đạo nào bằng đạo Nghỉa Nhân
Phật cho dạy bảo muôn dân làm lành
Học hành tỏ đạo học hành
Khó khôn khôn khó việc lành đừng quên
Lúc hư cũng có lúc nên
Khuyên người chử dạ chớ quên ơn Thầy
Công lao dạy đạo từ ngày
Bây giờ tiêu tứ vong Thầy phụ tôi
Ai ngờ lời cũ thả trôi
Tá Châu-kinh địa lập ngôi tân thiền
Gian nan trước cũng chẳng phiền
Thân nay bao quản vọng tiền thở than
Mịt mù sương giáng tràng an
Minh mông lầu các hiển vang có ngày
Công lao tiêu tứ mắc đày
Thánh công đắc quả hội nầy mới nên
Phiền người biết đạo mà quên
Nhắc đi nhắc lại việc nên cho người
Có đâu dụng miệng chê cười
Chánh tà không biết làm người sao nên
Nói thời như thể pháo tên
Nhát như con thỏ gọi nên phận người
Nhẩn nhẩn thấy nhẩn mà cười
Tỵ xà húy ác thì người mới nên
Nói phải nói quấy đừng quên
Quấy thời biết quấy mới nên là người
Quấy phải không biết chê cười
Mai danh ẩn tích lánh người thị phi
Niệm Trời niệm Phật từ bi
Đại hùng đại lực Tiên tri nên người
Việc ai khôn dại nói cười
Việc mình dại dội quá người ngu si
Rách rưới dơ dáy bất tri
Đứng đường hàng xóm dể khi việc người
Việc ai mong nói mong cười
Không biết khôn dại thiệt người bất minh
Lòng tưởng Phật độ tâm linh
Lòng không tưởng Phật bất minh khổ đời
Làm đâu vái Phật vái Trời
Có ăn không nhắc một lời Thánh Tiên
Thấy đời ăn ở khó yên
Nạn năm nạn bảy lời điên khó bàn
Thầy xưa xem đạo lưới hoàng
Ông bà xem đạo rỏ đàng lưới thưa
Tôi nay nói đạo không ưa
Dụng xem lưới trủ chờ mưa ra nghề
Mảy lông chẳng lọt bốn bề
Khen lòng bá tánh tưởng hề diểu chơi
Phật trí tất dạ tất hơi
Xem người trần thế lộng khơi tâm tình
Giây mình xe buộc cho mình
Rối đâu không sợ rối tình khó phân
Tờ truyền khắp hết các lân
Nhựt tình Vỉnh-bảo tỏ phân đành rành
Giáo đạo thì phải lưu hành
Ai mà muốn việc làm lành xem coi
Sư nan sỉ tiện lòng soi
Nhứt thân nhứt mả tượng voi thiếu gì
Lôi thôi tấn thối nan kỳ
Một mình đầu lụy nương tùy bá tâm
Éo le nhiều khúc ca ngâm
Ở đời sợ kẻ lưởng tâm không chừng
Khi thì ngọt lạt khi gừng
Khi thương khi ghét không chừng oán ân
Bình thời muốn dựa làm thân
Gặp cơn rối loạn phủ ân vi thù
Tu sao lên vỏng xuống dù
Dạ lâm bắn nhạn cởi cù lên mây
Chừng nào cơ nghiệp Phật xây
Vinh thời tới đó nhục đây thảm phiền
Soi hang mạch nước lở liền
Người nào hung nóng chẳng hiền lở sâu
Xúm nhau nói chuyện con trâu
Không lo con cọp biết đâu con mèo
Chẳng lo phò chúa qua đèo
Tham sanh quí tử lúc nghèo chẳng theo
Ngồi buồn xích chó đuổi heo
Cho người thấy việc khỏi có Phật Trời
Nguyện cầu thông thuộc đủ lời
Chư châu chư quận trải dài mới an
Cho tôi biết đủ các ban
Hội lành để tiếng dương gian an lời
Giang san trước đổi sau vời
Xem người phai lạt khác thời Trời ôi
Mới chuộng thấy cũ chê hôi
Vong ngôn chi bấy người ôi là người
Phép Phật mười việc lạ mười
Rồi đây ngó thấy lạ người lạ quê
Lạ con lạ việc phu thê
Lạ cha lạ mẹ sức chê sức cười
Phật lựa lòng dạ từ người
Tôi ngồi xem thế thấy người trước lâm
Nhà ngói lạ tiếng khác tâm
Dụng mưu tiền bạc cơ thâm làm giàu
Hao tài tốn của thời sầu
Không ai thãm Phật u sầu nguy ban
Lại thêm sanh tánh dọc ngang
Ỷ tài lấn lướt không than người nghèo
Giàu sang bọt nước hiệp bèo
Hoa thơm của Phật vận nghèo nhứt tâm
Biết người dạ siễng dạ thâm
Biết người tích oán loạn tâm cũng nhiều
Liêu – vương noi lệ tùng triều
Lòng Phật thấy ít thiệt nhiều lòng ma
Mãn trào Đại – Thánh ngài ra
Ngài tra việc Phật việc ma trong Trời
Phật ngài giải độ cứu người
Nước trà nước trắng giải mà tiêu ma
Phật giải tiêu bịnh tà ma
Huờn sanh cải tử người ta thiệt hồn
Phật giải bá bịnh bất tồn
Hườn thân giỏi mạnh giử hồn cho dân
Chớ đừng đắc thế ỷ thân
Ngày sau đọa lại Phật phân rỏ ràng
Lăn xăn đỉ điếm đứng đàng
Láo lua lổ miệng tội toàn sa môn
Xuất tình mới biết rằng khôn
Phật nào có cấm vô ngôn đoạn tình
Tâm trung xuất khẩu loạn bình
Chánh tà tự khẩu khôn tình tự tâm
Mới biết ngu trí siểng thâm
Không nghe lời nói như câm khó bàn
Đôi ba dần nửa xảy xàng
Hột nào còn lại trên sàng chỉ tinh
Phật rao khắp hết muôn binh
Quỉ tà thì xử chỉ tinh thì chừa
Phật Trời xử thế lọc lừa
Muốn theo làm Phật phải chừa lòng ma
Mới đặng vìa chốn Tiên-nga
Bằng khôn qui chánh Diêm-la xử hồn
Thân tôi như giặc đánh dồn
Khẩn nguyền Trời Phật giử hồn chánh minh
Nhơn trần khi Phật bất linh
Lòng tôi dám sợ cao minh phép tài
Tứ đại quá vảng xử tài
Khiến lòng nhơn vật cải ngoài đặng đâu
Tầm hiền tầm ngõ thì lâu
Người dử chẳng thiếu biết đâu đẹp lòng
Trâu tôi con cởi con dòng
Lại thêm con nghé cực lòng phải chăng
Tuy là lời nói lăn xăn
Năm mình năm Phật riêng căn không nhuần
Năm Phật ngày tháng có chừng
Năm mình lộn xộn năm nhuần năm không
Phật xét chẳng sót mảy lông
Ngày hung ngày kiết minh mông cõi trần
Sách xem cải Thánh vi Thần
Bất thuần nhơn vật cỏi trần nạn sâu
Đặt ra sao hạng đề câu
Đèn Trời thắp cúng biết đâu dạ người
Lập cung ký mạng từ người
Bói xem phù thủy hại người cao thâm
Dưng căn đổ đốt tại đâu
Thọ thai đâm lẻ thiệt âu việc tà
Bài tế con sát bất hoà
Nằm sanh đầy tháng cúng mà tại đâu
Giáp niên lể cúng lo âu
Từ đó tới lớn biết đâu cải trời
Mười hai thành số ở đời
Chí kỳ lục giáp thức thời tuổi trai
Quá tuần là tuổi của ai
Mười hai người thế sống dai chẳng còn
Cúng nhiều càng thác hao mòn
Hai người thế giấy sao còn bịnh đau
Nam lâu thủy tạ cao sâu
Cháy giấy bài sậy tà đâu tà mình
Chẳng ai tưởng Phật Thiên đình
Tưởng tà tà mới nhập tình một câu
Người khôn biết lẻ cạn sâu
Làm sao biết đặng việc đâu tri tình
Muốn nên nên lại cho mình
Muốn hư hư củng độc tình nan lương
Ngồi buồn xem sách đau thương
Xem thơ ngủ truyện nan lương tại mình
Tài bay như gả Ôn-Đình
Tà binh giúp sức trợ tình cũng hay
Kinh nọn phù chú ca tay
Binh ma phép luyện linh nay vô hồi
Đau nam chửa bắc thấy rồi
Nọn thời ra Nọn Tiên ngồi tòa sen
Niệm Trời niệm Phật lòng quen
Đạo nào nghỉ cũng bạc đen vô tình
Niệm Phật binh Phật giúp mình
Quỉ ma phải sợ tà tình phải tiêu
Đời nầy như thể bún thiu
Đụng đâu rả rợt thuốc tiêu mốc xì
Ngó lén mà có hay gì
Chừng nào mở cửa biên thùy nhăn răng
Hết nhịn rồi mới tới ăn
Hết ăn tới nhịn lăn xăn hôi nầy
Hết tớ rồi tới làm thầy
Hết Thầy làm tớ hội nầy ngẩn ngơ
Hết tại hết phép trơ trơ
Hết khôn tới dại ngẩn ngơ cho người
Hết khóc rồi lại tới cười
Hết cười tới khóc thân người dể chi
Hết thạnh rồi lại tới suy
Hết suy tới thạnh xiết chi nổi phiền
Hết dử rồi lại tới hiền
Hết hiền tới dử tại tiên quả căn
Hết khuyết tròn lại là trăng
Hết tròn khuyết lại là căn đời nầy
Hết hay tới dở khó bài
Hết khéo tới vụng đời nầy trả vay
Hết vạy đổi lại làm ngay
Hết ngay làm vạy khó thay quả trần
Hết xa rồi lại về gần
Hết gần rồi lại định phần đi xa
Hết con rồi lại tới cha
Hết vinh tới nhục xét ra khó bì
Hết nhục rồi tới vinh kỳ
Luân hồi trả quả biên thùy khá lo
Hết đói rồi lại tới no
Hết no tới đói nằm co kêu trời
Hết ghét rồi tới thương đời
Hết thương tới ghét rả rời hai phương
Hết già tới trẻ càng thương
Hết xấu tới tốt Tây phương dựa kề
Hết tốt tới xấu như hề
Hết lành tới rách nhiều bề đắng cay
Hết rách tới lành thương thay
Hết lợi tới hại đắng cay tại lòng
Có khi hết vợ hết chồng
Hết cha hết mẹ sợ phòng hết con
Thấy đời đổi dạ thon don
Thương người dạ sắt lòng son không mòn
Đổi lòng đổi dạ sao còn
Cho nên Phật khiến hao mòn không ngăn
Nghe thời ngoài miệng lăn xăn
Trong lòng chẳng biết không ăn câu nào
Phật ngồi cho kẻ ra vào
Đường đi khuất lấp chổ nào chỉ cho
Mặc tình bảy liệu ba lo
Phật nào có ép ăn no mặc tình
Mình suy mình nghĩ cho mình
Giỏi mà độ giải sáu Bình nên không
Mản lo giác việc minh mông
Vợ con chẳng kể cũng không sờn lòng
Trái tâm lổi đạo vợ chồng
Một câu niệm Phật lổi lòng Thánh Tiên
Khác lòng thời bạn ở riêng
Nhứt tâm tận lực Thánh Tiên chung cùng
Nghe lời triếu mến anh hùng
Chẳng nghe ba tiếng đùng đùng phân căn
Đồn rằng tàu chạy lăn xăn
Hội mười tám nước đủ ăn chổ nầy
Bây giờ các việc tỏ bày
Nhờ Trời nhờ Phật độ rày công lao
Nhơn phi hiền việc bất giao
Vậy nhi phi nghĩa chiêm bao chẳng dùng
Phi nhơn mạc kiết anh hùng
Quí quyền bất chánh bất tùng bất giao
Việc đời như thể chiêm bao
Khó ăn khó nói khó sau phải bày
Linh dinh bất tớ vô Thầy
Nan tầm đệ tử khó rày tầm sư
Vảng sanh cứu tử lưu cư
Một phần Phật muốn cứu dư mười phần
Liếc xem sự thế nan thần
Lòng ma thì có lòng Thần vốn không
Cọp đi vở ổ chòm ong
Hóa làm một trận cuồng phong thấy đời
Mạnh ai thì nấy kêu trời
Người sao loạn dạ loạn lời người ôi!
Khuyên người chữ dạ nghe tôi
Tuy là nói dại thương ôi nói lành
Sống dầu khổ xác cũng đành
Thác vong trần thế làm lành qui Tây
Cúng chùa như của cho vay
Sải làm không phải sảy nay tội nhiều
Việc nào lưu hậu mai chiều
Đáo đầu thiện ác ít nhiều thì hay
Chớ xưng phép giỏi tài nay
Lòng không tích Phật thương thay xác phàm
Lo độ cũng như lo làm
Không lo tích Phật xác phàm lưới mê
Xét đường tội phước ủ ê
Không xét vận đọa lê mê cả đời
Sợ lổi lòng Phật lòng Trời
Hồn sa địa ngục tội hành u mê
Xưa thời Nguyễn chúa trào Lê
Nay an Trần-chúa Nguyễn Lê thạnh thời
Tam thinh xuất hiện điềm Trời
Nguyễn Trần hai họ thuận thời nhơn dân
Đừng phiền nói việc hiếu ân
Có nhơn có đạo có thân coi đời
Vô nhơn vô đạo trách Trời
Minh tâm dạy đó Phật Trời dạy đây
Khuyên khuyên điểm điểm thảo ngay
Xét tâm tận xét theo đây vuông tròn
Đừng chưn mặt điếm Saigon
Đời nầy điếm mất quê còn người ôi
Người hiền thì hiệp chúa tôi
Người dử thấy đó thương ôi không còn
Đời nào sóng bổ trôi hòn
Tang điền quá hải núi còn thành đô
Ngồi buồn sầu đạo nam mô
Không ai chỉ tính héo khô gan vàng
Tới đây như kẻ lở đàng
Thử người cho biết ngở ngàng thân khô
Tá điền tứ đại Nam-mô
Ngặt tình thậm ngặt Gia-tô khi Trời
Việc nay phân đã cạn lời
Xem người trong dạ khi thời đơn cô
Dạy lành niệm Phật nam-mô
Tam niên hạng hán phơi khô thân hình
Lo sao lo có một mình
Than dài thở vắn thân hình xếp ve
Nói đời dòm ý ít nghe
Nhẩn mà chê đắng cay the lại dùng
Phát phù qui đạo xưng hùng
Xét lui xét tới vô cùng làm tôi
Đồng rằng khuyên giáo thương ôi!
Đại đề đất Thuấn chúa tôi sum vầy
Cười chê chi kẻ ăn mày
Sá bao thân tớ thương Thầy lâm nguy
Mủi dại lái chịu lời khi
Lái dạy lái chịu làm nguy nặng lời
Ngưởng thân trên có Phật Trời
Người ngay mắc nạn nhiều lời đắng cay
Người phàm mắt bịt chẳng hay
Phật Trời soi xét người ngay mắc nàn
Đường qua Tây-điện một đàng
Vì ai lấp ngỏ lở làng từ đây
Khổ từ đây dể nào hay
Làm thơ Minh-ký cầm tay than thầm

MINH KÝ


Nước lóng trong lụy nhỏ dầm dầm
Tưởng cổ vảng ngọc trầm bi lụy
Khán phường phố tận tình cáo-thị
Xuất tâm ngôn anh chị tường tri
Kể từ ngày sư phụ ra đi
Tôi lâm binh vận suy chùa miểu
Hửu kim lai tận tình thượng biểu
Sát Trần Gia-cổ miểu tàn tu
Phải ra lời tận ý thôn phu
Khuyên anh chị trí ngu độ lượng
E chẳng phải con cô hại dượng
Thiệt một giòng con dượng hại ngô
Có ai từng chú lại lấy cô
Sanh con dử nam mô hại Phật
E phi tộc bàn nhơn dạt vật
Bất minh tình dối Phật nam mô
Tùng Tàu - man thiết kế Gia-Tô
Bất ưu hậu cơm khô gói cất
Khổ vô tình thị tôi cù bất
Vật ngọt ngon gói cất để dành
Con nhà ma chử dạ làm lành
Con nhà Phật không lành làm dử
Kể từ thuở Thầy ra giáo tử
Xem lê dân nan xử định tâm
Thầy dạy Ông cứ hiềm cư lâm
Lai kinh địa cơ thâm Nam-điện
Phiền là phiền dỉ tiện say sưa
Rượu thịt nhiều nhiều kẻ dụng ưa
Vầy một tiệc say sưa dụng trí
Tửu bất túy nhân nhân tự túy
Huê bất mê nhân nhân ý mê
Hiếu trung hiệp ý phu thê
Hồng nhan Đắc-kỷ Trụ mê sát Thần
Bất sát trung nịnh ân cần
Cầu thê sát tướng trung thần mạt Thương
Sát thê cầu tướng tận vương
Cầu thê sát tướng tùng Thương vi tà
Phải xem trung nịnh nước nhà
Dưởng trung điều luật dưởng tà vương hô
Nịnh phụ sa đắm tùng ngôn
Tàn gia tận quốc phế khôn vong Càn
Trung can nghĩa khí vẹn toàn
Đạo nào xét lý tưởng Càn trọng khôn
Người nào tùng nịnh hiệp ngôn
Lòng không độ chánh một môn phản Thần
Vùa hương bát nước thì gần
Lòng người bất chánh phản thần thì xa
Có lời nói trước hôm qua
Bửa nay nhắc lại con ma chẳng dùng
Chê tôi nói trước nói khùng
Cho nên dạ đó bất tùng di ngôn
Nghỉ đời hết dại hết khôn
Hết khôn tồn dại chánh ngôn bất dùng
Xuất tình thức trí anh hùng
Vô tửu nhi túy bất tùng quỉ ma
Nào nào có ép nghe ta
Lòng Phật Phật biết lòng ma ma tường
Hai người đi hiệp một đường
Đây dầu biết một đó tường bảy phân
Rạng đền trên Nghĩa dưới Nhân
Đó mười đây một đây dân đó làng
Phải phân khôn dại rỏ ràng
Chừng nào thấy khó tầm đàng lại đây
Gà cồ ăn bẩn cối xay
Tự mình nói chuyện cà vay hởi lòng
Qua Tây vác lưới bủa vòng
Phật Tây Tây Phật mượn lòng ai hay
Cuồng tâm lộng ngữ khó thay
Khôn xưa tôi sợ khôn nay không màng
Phải đó quấy đó xiêu càng
Nhứt ngôn ít mặt lăng loàn nhiều ngươi
Như vàng để dạ tốt tươi
E khi dại dột mắc ngươi quỉ tà
Người khôn sợ kẻ thiệt thà
Nói thời đáng nói quỉ mà Thánh-Tiên
Vô sự vô lự thời yên
Quốc-vương thủy thổ Thánh Tiên chưa hòa
Không lo sao rạng nước nhà
Loạn đời loạn quốc ăn mà sao ngon
Thảm phiền một nỗi vợ con
Coi tôi như rác héo don tấm lòng
Thấy đời ngao ngán bao đồng
Ai sao tôi biết trong lòng hết trơn
Đời nầy hoặc giả hoặc chơn
Hoặc chơn hoặc giả thiệt ơn ít người
Thiếc chì muốn đổi vàng mười
Đời nầy tham vậy nhiều người bất nhơn
Trải xem một cảnh Thất sơn
Nhìn tường hương tổng phi ơn bất tùng
Thêm dân chê Phật nói khùng
Nơi nơi cường bạo xưng hùng bất lương
Phạm tăng phạm Phật khá thương
Phạm lời ghi gắng phạm vương phản Thần
Nhơn phú tất phạm nhơn bần
Phật Trời tất chí khi trần nhơn hung
Bất khi đạo nghĩa hiếu trung
Phật Trời chịu tiếng si lung cảm phiền
Chẳng nghe thưở trước tu hiền
Giáo nhơn phò chúa cảm phiền tu hung
Đừng khi điên dại cùi phung
Quả trần để đó nịnh trung coi đời
Tu sao buôn bán cái lời
Nói hơi cởi hạc lên Trời thông tri
Kim-Cổ lập hội tràng thi
Nam-kỳ Lục-tỉnh tu tri ra tài
Mặc tình văn vỏ thơ bài
Trí mưu lập hậu hửu tài mới khôn
Chữ rằng nhỉ thính thiện ngôn
Bất đọa tam ác nhứt môn phước tài
Thiện nhơn hậu nhựt hớn hài
Sum vinh quyền quí lâu dài Thái-sơn
Chẳng kỳ nói nghĩa nói nhơn
Trong lòng phi nghĩa phi ân củng tường
Dạ sao dạ ở phi thường
Sớm đầu tối đánh làm đường rối toan
Lương y xưa giỏi Triệu-Ngan
Vân-Tiên vắn tủi còn mang đui mù
Bói xem sau đặng vỏng dù
Người ngay khỏi bịnh đui mù chẳng an
Vận nghèo ôm bụng thở than
Thiệt mà không thiệt dọc ngang không
 chừng
Nhiều lời cay đắng ớt gừng
Sợ người ăn nói không chừng chỉnh ghê
Chữ tình là đạo phu thê
Thiên-Luông thể phụng ai chê không bì
Lê Huê đầu Tiết nan kỳ
Một vay mười trả biên thùy khá ngay
Phép Phật như thể hàng the
Đứt đầu mọc lại không nghe Gian-Phàm
Mười người nó chuyện ăn làm
Không ai nói đạo Gian-Phàm khớ trông
Thân liền mà mất khi không
Chẳng kỳ đứt cổ khó trông đứt đầu
Đứt đầu mọc lại khó cầu
Rồi đây ngó thấy đứt đầu thả trôi
Làm chay mỏ rối chay thôi chỗ nào
Rối thì thiệt rối chay thôi chổ nào
Trên có Bắc-đẩu Nam-Tào
Xét soi chay mặn lòng nào vạy ngay
Hạ trần ai cũng xứng hay
Đạo thời ái đạo lời ngay phải bày
Thuở xưa người chẳng tưởng Thầy
Tiếng đồn Lục Tỉnh việc nầy nghỉ thôi
Tôi nam tầm Phật Bướm Vôi
Tìm qua Tây quốc Thánh tôi Chúa Trời
Phật tôi đức cả trao lời
Xét soi thế giái tri thời càn khôn
Phật Trùm sánh đức chư môn
Niệm tâm tích Phật Càn khôn ứng lòng
Thân tôi như thể bánh phòng
Trở qua trở lại mặt hồng lửa than
Miển cho nổi mặt bằng trang
Quân Thần phụ tử đạt an một lòng
Nguyện cho sum hiệp bá tòng
Nhành dương héo dạ héo lòng từ đây
Than rằng chê Phật không hay
Chê Trời không độ lạ thay cái lòng
Phật Trời soi xét bao đồng
Đâm heo thuốc chó khó lòng người ôi!
Làm giặc loạn chúa loạn tôi
Sát nhơn vô số tôi thôi nặng nề
Nước nào trị nấy trọn bề
Trào nào giấy loạn tội về Diêm-vương
Giứt tình thiên các nhứt phương
Thầy đeo đoạn thảm tớ vương mối sầu
Qua Tây nhứt bái cúi đầu
Trở về Nam-quốc lập lầu Nam-khương
Vô trào quân quốc thi lương
Thi tài văn võ đao thương hại người
Chẳng lo việc thế chê cười
Sợ lòng lòng sợ cho người người ôi!
Sợ Trời Phật ghét mà thôi
Thị phi dầu ghét thiệt tôi không màng
Thủy thổ ân trọng ngàn vàng
Đạo lý tối đại sao chàng chẳng nghe
Dùng nước súc miệng sạch ke !
Cà kê dê ngổng không nghe lời nầy
Sạch dơ lời nói tỏ bày
Líu lo ngọng liệu chê rày nói dai
Dụng nước rửa đặng sạch dơ
Không biết thủy thổ trơ trơ huần huần
Dưởng nhọn ẩm thực phú bần
Ơn thâm thủy thổ mậu trần dưởng nhi
Dưởng tử sanh tữ bất ly
Mẹ dơ con sạch con đi vớ giầy
Cần tớ ít kẻ cần Thầy
Nuôi ong tay áo cho rầy lổ tai
Trong lòng chẵng muốn của ai
Lộc đời để hậu chều mai nuôi đời
Con mà lấy mẹ nghịch Trời
Cha lấy con dại sanh đời loạn ly
Nói rồi cho nhớ lời ghi
Chừng nào thấy việc loạn ly biết lời
Nơi nơi khổ não cho đời
Dư trăm việc khổ biết lời để ghi
Thứ ba người hởi còn ghi
Thứ tư thấy việc sầu bi muôn ngàn
Tới đó mới biết đá vàng
Bây giờ như lửa cà ràng mới nhen
Người nghèo ai thấy mà khen
Nhắp nhem ngọn lửa dể chen mấy lò
Gắng công ăn học nên trò
Muốn an phận sỉ phải dò lòng sư
Lửa vùi chưa ấm lòng lư
Không say quên hết lời sư dặn dò
Không nhạn phải gởi thơ cò
Gởi qua Tây-điện tôi phò Hớn-ban
Nói xuôi thì việc mới an
Om tai trái mắt để ngang dựa lòng
Nương theo thế loạn bịch bồng
Nói ngay nhiều kẻ phản lòng ghét ta
Gập ghình trào quốc quỉ ma
Nói ngang theo Phật xuôi ta đoạn tình
Dư trăm việc thế bất bình
Lòng xuôi theo thế sợ mình không xuôi
Lòng phiền tà nịnh không nguôi
Ơn thâm chưa trả sao xuôi lòng phiền
Ngưởng than trên dưới hai miền
Xét soi tỏ rạng trợ hiền ra công
Đời nầy nhiều nổi mưa giông
Mùa màng thất bát nặng công cày bừa
Nói ra nhiều kẻ chẳng vừa
Chuột chim ăn phá chẳng chừa việc chi
Sao bằng niệm Phật từ bi
Không làm sao có vật chi mà xài
Việc làm là việc ở ngoài
Niệm tâm tưởng Phật thường hoài ai hay
Có làm có của cho vay
Tưởng bao nhiêu đó không hay việc lành
Làm quan ai khỏi oai hành
Làm giàu ít kẻ nói lành việc tu
Thủng thẳng làm độ ngao du
Ít người thức trí việc tu rỏ ràng
Trái tâm lổi dạ lạc đàng
Thuận tâm thuận dạ ngay hàng phép phuông
Làm lành một thuở lụy tuôn
Gặp cơn bát loạn lành tuôn một lần
Hết cơn bát loạn rần rần
Đụng đâu chưởi đó bất Thần bất quân
Làm sao khỏi chốn trầm luân
Chẳng thiệt tâm tánh khi quân sát Thần
Quốc loạn xỉ nhục quân Thần
Gia loạn xỉ nhục phú bần chủ gia
Ở đời mất mẹ còn cha
Mắt cha còn mẹ chủ gia một người
Loạn sao loạn việc chín mười
Loạn gia loạn quốc loạn người chúa tôi
Phi quân phi phụ thương ôi
Phi Thần phi tử phi ngôi quân Thần
Bắt tham phu quí đọa trần
Thú tri gia thảo hiến cần quí nhơn
Lập tâm thũ nghĩa vi ơn
Lập thân hành đạo tri nhơn gia bần
Thấy thác niệm Phật rần rần
Hết cơn thác đúi khi Thần dối Tiên
Nước nào giấy loạn chẳng yên
Hao binh tổn tướng tội riêng dể gì
Làm cho xao xuyến biên thùy
Quân Thần bất chánh dể gì nhơn dân
Quân Thần bất chánh loạn phân
Bất thuần thiên địa nhơn dân dể gì
Xuất tình ngôn chánh nan kỳ
Hoàng thiên giáo đạo bất tùy mang eo
Nam-thiên mặt trắng phải theo
Hớn Gia duyên thiện cheo leo phải tùy
Ông xưa thất thủ Hạ bì
Nay tôi độc mả phải vì làm gương
Nhựt nhựt hành đắt tiện phương
Thời thời phát thiện tâm vương trungbình
Mình củng một cỏi trung đình
Xử trần bất chánh đọa hình dể đâu
Trào nào vua trị chẳng lâu
Quân Thần vô nhản thấy đâu cho tường
E lâm tội hậu nhiều đường
Hoàng thiên hửu nhản minh tường xét soi
Trung trần hửu thể mờ coi
Diêm – đình vô dạng nhản soi tỏ tường
Dương-gian lầm lổi nhiều đường
Văn chương chế sự bất tường loạn tâm
Đa hộ đa quận như lâm
Đa cung đa mạng đa tâm bất bình
Đa nhơn đa vật đa hình
Nhiều người cung mạng trong mình biết đâu
Thời người cũng được sống lâu
Không biết mà chết để đâu cũng bằng
Khiến chi éo sách không ngằng
Quanh co vạy vọ thiệt rằng vô phương
Nước nghèo Trời Phật còn thương
Thời hưng vận đạt tứ phương phục tùng
Mưu gian phá hội tung bùng
Giấu nào không biết xưng hùng dể chi
Thiên cơ vận chuyển thạnh suy
Tu tâm tích đạo dỉ tri bất tùy
Thọ tài oán trái nan kỳ
Mắc nợ công khố dể gì người ôi!
Làm hiền thũ chánh theo tôi
Phật còn nhồi nhả chưa thôi xác phàm
Tích Phật hơn tích dạ làm
Đời nầy cận địa hồn phàm viển thiên
Làm thiếu Du-Thánh ngài biên
Tôi ai nấy chịu ghi riêng từ người
Rủ nhau dụm bảy dụm mười
Khúc tùng a ý thì người tội chung
Một nhà kẻ nịnh người trung
Kẻ là người chánh bất chung tội mình
Chẳng nghe Thánh giáo thiện tình
Nhơn gian phước tội thiên đình chiếu tri
Ngọc hoàng chiếu số nhơn khi
Phật ngồi cõi thọ từ bi thảm phiền
Xem đâu không thấy việc hiền
Thấy nhiều việcdử thảm phiền từ cơn
Giữ lòng gắn chặt keo sơn
Chừng nào dời đổi nguồn cơn tại Trời
Nên hư phước họa tại thời
Người phàm cải đặng Phật Trời hay sao?
Dặn lòng lòng chớ lảng xao
Nhứt tâm niệm khổ lao vận thời
Thiên Tiên trí thức Phật Trời
Phải ra đầu thú để lời hậu lai
Địa Tiên bất thức chiều mai
Bất tri nhơn sự hậu lai phục tùng
Trước xưng Tây-sỉ anh hùng
Hậu lai Nam-việt vô cùng trí tri
Thời Trời vận khiến trước suy
Kim lai kế hậu tiên tri vận thời
Tri tri vàng đá để đời
Biết là có đổi có dời hay không
Phật Trời sở định của công
Giử lòng minh chánh phước không tại Trời
Giỏi sao qua phép Phật Trời
Mà xưng rằng giỏi người đời không phân
Lá lay am tự các lân
Lều tranh trại muối tu thân xưa thiền
Không nhớ thuở trước người hiền
Hậu lai cực khổ chớ phiền nhiều hung
Nghỉ mình trung cũng mất trung
Thảo như mất thảo suy lung tiếng đời
Chừng nào Nam-Việt thạnh thời
Hết sầu hết thảm hết lời ngu si
Để cho trần thế người khi
Việc nào trả trước bất tri nhản tiền
Luân hồi ba cỏi ưu phiền
Qui lai trả quã qui tiền quá thân
Tu phải gặp đặng Thánh ân
Người nào tu quấy huờn dân đọa hoài
Tu trong còn sợ đọa ngoài
Sợ e âm tự tu ngoài đọa trong
Sang giàu bọt nước mùa đông
Lao xao buổi chợ gió giông tan tành
Chim khôn thì kiếm cây lành
Người khôn kiếm chốn chúa lành nương thân
Bất kỳ nam nử quan dân
Hửu tình nhi ngộ tế tân an hòa
Đạo Ông hiệp với đạo Bà
Sum vinh tấn phát nước nhà tựu đông
Anh hùng dỏng lực đắc công
Tiểu nhơn thối chí tăng long bất tường
Do mạng bất do cang cường
Do nhơn phước đức minh tường oai linh
Bất do cang dỏng sử kinh
Nhơn do phước chí tâm linh tại tình
Tích đức huờn đức cho mình
Tích ác huờn ác đọa mình hình sử kinh
Minh tâm bất giáo tà tinh
Cuồn ngôn loạn ngữ sử kinh đa lời
Chẳng suy nghỉa lý ở đời
Chế đa văn chế rả rời Phật ta
Chế đời hết Phật còn ma
Lòng Phật Phật biết lòng ma ma tường
Chư nghỉa lý luật giữa đường
Hửu tà hửu chánh bất tường tại tâm
Phật trời cấm việc tà dâm
Vi nhơn bất dục cơ thâm bất tà
Làm sao nối trị nước nhà
Dài giòng cả họ ông bà con đông
Cô thân độc mả vô công
Quốc-vương thủy thổ vốn không cậy nhờ
Sao mao tiếng giậy sanh cờ
Xưng Thầy Gia-Nghị một giờ xử tiêu
Trương buồm bao quản gió xiêu
Giửa vời biển thẩm Trời Nghiêu thổi ròng
Ố ái ái ố tại lòng
Quản bao bao quản giửa giòng hải đông
Nam-mô hột Phật Hóa-Công
Tu nào có giỏi tôi không theo rày
Tôi theo Thánh chúa trả đày
Lầm mưu gian trá hội nầy báo ân
Phật Trời tưới nước vun phân
Tại mình phi nghỉa bất nhân chẳng dò
Lộ lở sau có bến đò
Bộ hành Lục-tỉnh lần dò tới đây
Phật cho dở dở hay hay
Tại Trời Phật khiến lòng nay cho người
Rẻ mà không biết khó cười
Mắc mà biết hết thương người đời nay
Tiền trần xử thế chổ đây
Bản rao chư quận đều hay ra lời
Nên hư trên có Phật Trời
Giặc mà không giặc người đời biết đâu
Hạ nguơn thọ họa ốm đau
Bá nhơn bá bụng biết đâu an hòa
Sợ là thiệt sợ giặc nhà
Không mà nói có thiệt là khó âu
Bửu Sơn mưu kế thâm sâu
Tây Nam Tần Khách đâu đâu thọ trì
Xuất Vương nước lụt một kỳ
Dời ra biển ngoại nước tùy lụt chung
Qui y bổn đạo si lung
Đều thì lầm quán cội thung giả người
Nơi nơi lầm quán tức cười
Phật ngồi giáo đạo thương người tưởng ma
Bồi hồi thốn thức quốc gia
Tý vi ẩn sỉ thiết tha nan tường
Thuở xưa Thiên-Tuế phò Đường
Bao-Công giúp Tống miên trường quốc gia
Vận suy Tiên Thánh chưa ra
Giả làm thương quán giúp ta truyền nghề
Nói ra thậm khổ nhiều bề
Dấu mà dấu mất không nghề nào hay
Nghiêng vai lảnh bức tờ mây
Dạ trong vương thổ tầm Tây cha mình
Thú vui huê nở biên đình
Tai nghe các nước giống hình tới đây
Dập dìu quan khách Tàu Tây
Đức cha nhà phước vui thay lạ lùng
Nhớ xưa tam hửu xưng hùng
Đào viên kết nghĩa nay cùng đường đi
Bao giờ gặp bạn cố tri
Kết tình huynh đệ tử ly sanh tùng
Cổ vảng Ngủ hổ tam hùng
Kim lai dục đắc phục tùng bá nhân
Nhứt tâm ngọc hửu vi ân
Lưởng tình phản bối phi ân bất tùng
Các nơi chư sỉ an hùng
Nam thanh nữ tú phục tùng vui thay
Tôi đặt mấy bổn không hay
Nôm na mấy lớp nói nay tật khùng
Dám khuyên chư sỉ anh hùng
Coi dầu biết quấy chẳng dùng chớ chê
Người Điên thì nói việc quê
Đứa khùng đâu dám cưới chê anh hùng
Người khôn chê đứa tầm khùng
Tầm khùng chê kẻ anh hùng khùng Tiên
Đêm nằm trăn trở chẳng yên
Tức cười đứa dại chê Điên chẳng dò
Chim khôn tránh bẩy tránh giò
Người khôn tránh kẻ cu cò mới âu
Thấy lòng con vợ sầu đâu
Sầu nầy nghèo khổ chẳng âu đạo mầu
Nói ra vùi hốt chẳng cầu
Phủ ngang phủ dọc nhức đầu điếc tai
Sầu đời mai hiệp trước mai
Sầu đâu sầu đó không ai đở dùm
Nói sao nhiều việc lạ lùng
Ai mà bất nghỉa chẳng dùng một ai
Thấy xưa buộc cổ giây gai
Đắng cay cho đó không ai giữ lòng
Sơn khê đá nổi chập chồng
Phật Trời xét đạo khó lòng người ôi !
Thủ trung mới hiệp lòng tôi
Lòng nào bạc nghỉa lòng thôi bởi lòng
Đồng xu đồng bạc vợ chồng
Không xu không bạc tấm lòng sơ rơ
 NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn