Vô Vi trong đạo Phật

11 Tháng Mười Một 200512:00 SA(Xem: 38001)
Vô Vi trong đạo Phật

Kinh Đại Phạm Thiên Vấn Phật Quyết Nghi có chép:

 

Thưở Đức Thích Ca đang ở trên pháp hội Linh Sơn, có vị Đại Phạm Thiên (Mahàbrahman: cõi trời thứ ba trong sơ thiền) đến dâng hoa sen sắc vàng, cầu thỉnh Phật thuyết Pháp. Phật chỉ đưa tay ra nắm lấy hoa sen rồi lặng thinh không nói tiếng nào. Các vị Bồ Tát, Thinh Văn cùng đại chúng đồng có mặt tại pháp hội không ai hiểu nỗi ý Phật, nên tất cả đều im lặng. Riêng Ngài Ma Ha Ca Diếp thì mĩm cười. Phật liền dạy: “Ta có Chánh Pháp Nhãn tạng, Niết Bàn Diệu Tâm, nay phó thác cho ông Ma Ha Ca Diếp”.

 

Chánh Pháp Nhãn Tạng, Niết Bàn Diệu Tâm tức là Vô Vi Pháp, một pháp môn duy nhứt do chính Đức Thích Ca dùng “tâm” mà truyền cho “tâm”. (tâm của Phật, tâm của Ngài Ma Ha Ca Diếp). Diệu pháp này không nương vào kinh văn giáo điển (không dùng phương tiện sắc tướng thinh âm). Bởi vì tất cả kinh điển của Phật chẳng qua như ngón tay dùng để chỉ mặt trăng. Ngón tay không phải là mặt trăng, mà “mặt trăng chân lý” thì không thể dùng văn tự, ngôn ngữ nào đem nó xuống tận ngón tay được.

 

Thế nên, suốt 49 năm trải bước khắp nơi thuyết pháp độ sanh, gần đến lúc nhập Niết bàn, Phật mới chọn có một Vô vi pháp được Ngài Đạ Ma tổ Sư truyền sang Trung Hoa dưới danh hiệu là Giáo Phái thiền Na.

 

Đến đời Lục Tổ, Ngàu Huệ Năng đem vô vi pháp truyền lần xuống phương Nam được gọi là Nam Đốn, thần Tú truyền ngược lên phương Bắc nên gọi là Bắc Tiệm.

 

Vô Vi pháp do Thần Tú truyền đi lúc ấy đã bị thinh âm sắc tường chen vào làm sai lạc. Nó không còn thuần túy như lúc khởi đầu.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn