Sáng nay Mùng Một rồi đây!
Tết buồn xa xứ, lòng đầy xót xa.
Hai mươi cái Tết xa nhà,
Quê hương thăm thẳm, Mẹ Cha đợi chờ!
Lòng buồn nỗi nhớ vu vơ,
Ngày xuân bên ấy bây giờ ra sao?
Còn chăng hoa cúc, hoa đào?
Cười trong xuân thắm ngạt ngào hương hoa.
Lòng xuân phơi phới, đậm đà,
Có người thiếu nữ lượt là khoe duyên.
Ôi chao cái thuở thần tiên!
Còn đâu nguời ấy ngoan hiền, thơ ngây!
Còn đâu ngây ngất men say!
Có chăng còn lại đắng cay cuộc đời!
Bây giờ ta ở xứ người,
Nhớ ơi là nhớ nụ cười của ai!
Ta còn giữ được cành mai
Giấu trong tâm khảm chờ ngày tặng em.
Nhưng rồi ngày đó qua êm,
Mỗi ngày là cả bóng đêm xóa mờ.
Nay ta cuộc sống dật dờ,
Ôi thôi biết đến bao giờ gặp nhau!
Xuân này ta gửi niềm đau,
Trong từng nét chữ hoen màu thời gian.
Xuân sang lần nữa xuân sang,
Nhớ em quay quắt, từng hàng lệ tuôn!
(Đức Phố, 31-01-1995)
Vĩnh Liêm
Mùa Xuân Khép Kín
Xuân sang rồi nhỉ! Xuân đây chứ?
Mười sáu năm trường Xuân ngóng ai?
Xa tít quê hương, người lữ thứ
Vội vàng gỡ lịch sớm ban mai.
Áo ấm mặc vào, đi lẩn thẩn
Căn phòng vắng vẻ chẳng mùi hương
Hàng xóm ngủ say chưa thức giấc
Ngoài xa xe cộ vút trên đường.
Ta lại đãi ta ly sữa nóng
Hững hờ điếu thuốc cháy trên tay
Dở quyển sổ đời, tờ giấy mỏng
Ghi đầy dấu tích vẫn chưa phai.
Xa em từ buổi buông tay súng
Nước mắt lưng tròng em khóc thương
Vội vã anh đi không báo trước
Chia lìa vợ trẻ, bỏ quê hương.
Mỗi độ Xuân về anh lại nhớ
Mẹ già còm cõi mắt xa trông
“Thằng con lưu lạc phương nào đó,
Xuân này nó có được vui không?”
Rồi anh mường tượng bóng cha già
Lặng lẽ ngồi bên bộ tách trà
Ngẫm nghĩ: “Thương con mình lưu lạc,
Nó còn nhớ Tết ở phương xa?”
Và anh lại nhớ em quay quắt
Trong bộ bà ba đã nhạt màu
Cái dáng mảnh mai gầy héo hắt
Nụ cười chất chứa nỗi thương đau.
Xuân này lại đến trong hờ hững
Khép kín niềm riêng một nỗi buồn
Mai mốt anh về hoa sẽ nở
Một màu vàng rực khắp quê hương.
Em ơi! Xuân đến coi như mộng
Gắng đợi ngày anh bước trở về
Xây lại cuộc đời thêm sức sống
Tràn đầy hạnh phúc với dân quê.
(Đức Phố, Xuân Tân Mùi 1991)