Nhơn duyên thứ nhứt phát khời từ màn vô-minh mà che lấp bản ngã (linh-hồn) nên làm cho người phải tăm tối mê say, gây tạo ác nghiệp, chịu nẻo luân hồi thống khổ.
Từ nay cách biệt xa ngàn, Ai người tâm đạo đừng toan phụ Thầy. Giữa chừng đờn nỡ dứt dây, Chưa vui buổi hiệp bỗng Thầy lại xa. Tỉnh say trong giấc mộng hoa, Mơ-màng cũng tưởng như ta bên mình. Tuy là hữu ảnh vô hình, Chớ dân lòng tưởng sân trình đáo lai.
Lời Đức Thầy : Ít lâu ta cũng trở về, Khuyên cùng bồn-đạo chớ hề lãng-xao. Trì lòng chớ có núng-nao, Từ đây nhơn-vật mòn hao lần-lần. Mấy lời nhắn lại ân-cần, Bổn-đạo xa gần nghĩ cạn mới hay.
Trần-thế lợi danh giấc mộng tràng. Đời cùng Tiên Phật hạ phàm gian. Hỡi ai tâm trí mau tầm Đạo, Tầm Đấng hiền từ cừu thế-gian. Khắp trong bá-tánh kề cảnh khổ, Đạo-đức hiền lành kiến Tiên-bang.
Khi đã coi giảng thì phải tự xét mình và sửa-sang những thói hư tật xấu, mình lầm-lỗi thì rứt bỏ và giữ những điều răn-cấm sau đây: ĐIỀU THỨ NHẤT: Ta chẳng nên uống rượu, cờ-bạc, á-phiện, chơi bời theo đàng điếm, phải giữ cho tròn luân lý tam-cang ngũ-thường.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.