I. Người Có Điễn Lành: Cô Trúc Lâm Nương

27 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 30506)
I. Người Có Điễn Lành: Cô Trúc Lâm Nương

THẾ nào là điễn-lành? Và điễn-lành với huệ khác nhau thế nào?

 Như chúng ta đã biết người có huệ là tự tâm sáng tỏ. Và cho được có huệ phải tu luyện phép Lục-Độ, lắng lặng cái tâm nghĩa là, nói theo danh từ Phật-học, do Tự-lực mà có. Còn người có điễn-lành là người, nhờ có một vị siêu-phàm nào tiếp diễn cho, nghĩa là sự sáng tỏ do Tha-lực mà có. Bởi thế, người có huệ thì sự sáng tỏ, giờ phút nào cũng có, còn người điễn-lành thì sự sáng tỏ chỉ có trong những lúc được tiếp điễn.

 Muốn cho dễ hiểu, chúng tôi xin đưa ra một thí-dụ cụ -thể. Như một chiếc xe hơi, sỡ-dĩ chạy được là do viên tài-xế điều-khiển. Ở người có huệ thì sự sáng tỏ do tâm, cho nên có thể ví như viên tài-xế tự mình điều-khiển lấy chiếc xe, bất cứ lúc nào muốn chạy xe cũng được. Còn người có điễn-lành thì khác. Chiếc xe cử-động là do viên tài-xế điều khiển, ở đây là một đấng thiêng-liêng, còn người có điễn-lành ví như người ngồi một bên viên tài-xế. Bởi thế chiếc xe chạy được là do viên tài-xế chớ không do người ngồi một bên. Hễ viên tài-xế không có thì chiếc xe không có thể chạy được. Trường-hợp của người được tiếp điễn là như thế.

 

Tuy rằng sự sáng tỏ của người có điễn-lành là do sự tiếp điễn mà có, nhưng cũng nhờ sự tiếp điễn ấy mà người được tiếp, nếu biết dọn mình và gắng chí tu hành chơn chánh cũng được mở tâm-linh và lần lần cũng sáng tỏ.

Nhưng trường-hợp này rất hiếm.

Người có điễn-lành chẳng những khác với người có huệ, mà cũng khác với đồng bóng và cầu cơ.

Về đồng bóng thì phải thượng xác, mỗi khi muốn cầu một đấng thiêng-liêng nào đó. Người thượng xác mỗi lần lên là mỗi lần ợ ngáp biểu-hiệu một trạng-thái không còn tự biết mình, vì phần xác đã cho đấng thiêng-liêng nào đó mượn rồi.

Thế cho nên, khi đấng thiếng-liêng thăng thì phần xác không còn nhớ những điều gì của mình đã làm hay nói trong lúc lên đồng. Người có điễn-lành thì không thế. Khi muốn ra thi bày hay giảng-giải điều chi thì người được tiếp điễn không có đỗi trạng-thái, vẫn ngồi nói-năng như thường.

Người có điễn-lành còn khác với lối cầu cơ ở chỗ, cầu cơ thì phải có đàn cơ, có đồng-tử. Mỗi lần cầu là mỗi lần phải nguyện vái và muốn cầu phần thiêng-liêng nào thì nguyện thỉnh phần thiêng-liêng ấy.

Bởi thế một đàn cơ thể tiếp nhiều vị thiêng-liêng xuống cơ. Còn người có điễn thì không thế. Bất cứ giờ phút nào hễ muốn cầu một điều gì thì người có điễn-lành được vị thiêng-liêng tiếp điễn ngay, và chỉ có một vị thường trực; cũng có khi được một vài phần thiêng-liêng khác tiếp điễn, nhưng trường-hợp này ít xảy ra.

Như thế chúng ta có thể hiểu rằng người có điễn-lành là người được một đấng thiêng-liêng nào đó tiếp-điễn. Về những thi bài hay diễn giảng trong lúc được tiếp điễn, ai cũng nhận thấy là siêu-phàm thoát tục. Một điều kỳ-diệu là những người được tiếp điễn lại vốn là người ít học hay có học cũng ở mực phàm-nhơn.

Ấy thế, mà khi được tiếp điễn thì sáng tỏ một cách lạ thường, viết văn thơ lưu loát, chưa hẳn người có học uyên-bác hay những tay thi-bá sánh kịp. Chẳng những thi bài thoăn-thoắt siêu-nhiên mà còn đượm mùi huyền-cơ mầu-nhiệm, óc phàm không thể lường nổi. Bởi thế, những người đến thử thách đều phải ngạc-nhiên trước những phút người được tiếp điễn, mà bình sanh họ biết sức học hỏi, hiểu biết không đến đâu.

Đó là một điều huyền-diệu mà các đấng thiêng-liêng tá-hiện để thức-tỉnh người đời trong thời-kỳ mạt-kiếp này. Một điều mà ai ai cũng phải kinh-ngạc là người được tiếp điễn giải-thuyết về Tận-Thế và Hội Long-Hoa rất phù-hạp với Sấm-Giảng hay những điều tiên-tri của các bậc siêu phàm đã cho biết.

Phải chăng cơ tận-diệt đã gần mà người có điễn lành xuất hiện rất nhiều?

Trong số đó, chúng tôi xin giới thiệu cô Trúc-lâm nương ở Gia-định mà nhiều người được biết.Vậy cô giải-thuyết về Tận-Thế và Long-Hoa thế nào?

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn