2- Từ lúc bé thơ đến tuổi trưởng thành .

13 Tháng Giêng 200612:00 SA(Xem: 35962)
 2- Từ lúc bé thơ đến tuổi trưởng thành .
Về tài ba thì thuở nhỏ Đức Thầy đã có vẻ xuất sắc. Học lực của Ngài không kém bạn tác.

Sau khi đậu cấp-bằng tiểu học (Cert ficat d’études élémentaires) tại Tân-Châu, Ngài đã phải thôi học trở về nhà giúp-đỡ mẹ cha trong công việc cày bừa ruộng rẫy.

Về đức-tính thì Ngài có chỗ hơn người trong mọi trường-hợp. Từ lúc bé thơ đến lúc vị-thành niên, Ngài không bao giờ thích đờn-địch ca-xang, cải-lương, hát-bộ. Ngài ít trửng-giỡn nói cười, thường tìm nơi thanh vắng để mặc tưởng trầm tư.

Khi gần đến tuổi thành-niên, Ngài rất hổ-thẹn và phản-đối ngay khi nghe nói chuyện kiếm người nội-trợ cho Ngài.

Lại nữa đã từ lâu,nhiều cơn sốt-rét dữ-dội làm cho Ngài ẻo-lả xanh-xao, mất ăn mất ngủ. Thỉnh-thoảng bịnh nầy trở lại với chứng di-tinh làm cho thân hình Ngài trở nên mảnh-khảnh tiều-tụy, da mặt mét xanh.

Đức Ông và Đức Bà đã hết phương chạy chữa. Nghe lương-y, phù-thủy nào hay cũng đến, biết đạo nhân, đạo-sĩ nào giỏi cũng tìm. Trong số những ông thầy ấy có ông Lê-hồng-Nhựt tục gọi Thầy Xom hay Đạo Xom ở núi Trà-Sư, một tu-sĩ pháp thuật cao-cường và ông Trương-anh-Tuấn tức Ba Ngoan, một tay lão-luyện về khoa bùa-ngải của Thổ và Xiêm, đã từng để dấu chân trên núi Tà-Lơn và các núi ở Cao Miên giáp ranh Xiêm-quốc. Nhưng hai ông nầy đều đành thúc thủ khi gặp trường-hợp của Đức Thầy.

Thế là trong mấy năm trường (từ 15 đến 21 tuổi) Đức Thầy mắc một chứng bịnh trầm-kha mà không lương-y ở vườn, ở chợ hay một ông tu sĩ ở núi, ở am trị được. Thì ra đó là những cơ hôi cho các đấng thiêng-liêng dọn xác Đức Thầy để cho Ngài tiếp những-điển-quang mạnh-mẽ tinh-khiết sau nầy. Ngài có nói với một tín-đồ trọng yuế ở Bạc-Liêu câu nầy: « Ơn trên » làm như mình súc ve cho sạch vậy !

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn