Sau khi từ giã chủ nhà, hai Thầy tro xông lướt dặm đường, đến 8 giờ tới chân núi, phía trong máy nước. Đức Thầy và tôi xuống Suối tắm rửa, thay đổi quần áo, mặc lại bộ đồ dà. Đức Thầy dắt tôi tiến theo con đường Cam Chại (đường đi non). Đường này thuở xưa khó đi lắm, sau nhờ cậu Hai Đống (chủ chùa Điện Năm Căn, núi Xuân Tô) mướn người tu bổ nên có hơi dễ đi.
Đức Thầy và tôi đi trên một giờ đồng hồ, Đức Thầy hỏi tôi: “Phía trước con đường này sẽ quẹo vào phía nào?” Tôi bạch không biết. Đức Thầy nói: “Phía trước con đường này sẽ quẹo về tay mặt”. Tôi để ý coi trúng hay không thì quả thật con đường này quẹo về phía hữu.
Trông về phía trước thấy có hai người. Đức Thầy bảo tôi đi riết theo để kịp họ đặng vầy đoàn đi cho có bạn. Tôi đi nhanh chơn theo kịp hai người này. Họ là người đi non thường nên đi chậm rãi, không nôn nả như phần đông người ở thế trần. Tôi nghe trong mình đã mệt vì buổi sáng không có dùng cơm, phần vai mang gói hành lý nặng lối 6 ký lô. Mỗi giờ dường như gánh nặng thêm vài ký lô nữa. Mình tôi mồ hôi chảy ra như tắm.
- Đức Thầy trông thấy bèn hỏi: “Bộ mệt lắm sao?”
- Bạch Thầy vì đường dốc ngược, lại chẳng quen đi nên mệt quá! Tôi đáp lại.
Hai người bạn đồng hành bèn kêu Thầy và tôi lên tảng đá phía trước ngồi nghỉ cho khỏe rồi sẽ đi, mười phút sau. Đức thầy bảo tôi lấy đồ chia cho Ngài mang tiếp. Tôi chia cho Đức Thầy một cái mền và 2 bộ đồ. Xong ai nấy đều lên đường.