Khuyến Thiện - Đoạn 3

28 Tháng Sáu 200212:00 SA(Xem: 25722)
Khuyến Thiện - Đoạn 3

 Nhiều phương thuốc ngừa sau ngăn trước, 

 Mà cũng không thoát luật tuần-huờn. 

 Dầu ẩn nơi cùng cốc thâm sơn, 

 Chẳng trốn lánh tử thần cho khỏi.

 Đoạn thứ năm nghĩ-suy tìm tòi, 

 Cầu Chẳng Thành những việc thích-ham. 

 Người trên đời ai cũng lòng tham,

 Muốn phước, thọ, phẩm, hàm, tiền của. 

 Nào vợ đẹp, hầu xinh, là-lụa, 

 Không được thì bực-tức ưu-phiền. 

 Cả tâm thần điêu-đứng đảo-điên,

 Vậy có phải khổ hay là chẳng ?

 Đoạn thứ sáu Biệt Ly cay đắng, 

 Người mình thương bỗng lại chia-lìa.

 Khi khóc-than nước mắt đầm-đìa, 

 Lúc trông nhớ ruột tằm chua xót. 

 Ở thế-gian mấy ai thoát lọt, 

 Nợ gia-đình đeo đắm căn-duyên.

 Cơn nguy nghèo thân-thể truân-chuyên, 

 Kẻ lưu-lạc người chờ trông mãi.

 Cuộc tan hiệp, hiệp tan ân-ái, 

 Đến xong đời để lại sầu-ưu. 

 Cái khổ nầy dầu lắm trí mưu, 

 Cũng chung chịu như người tăm-tối.

 Đoạn thứ bảy khổ Oan-Tắng-Hội, 

 Hễ thương nhau tất có ghét nhau. 

 Thường tranh-đua tiếng thấp lời cao, 

 Chẳng nhẫn-nhịn thành ra cừu oán. 

 Muốn tránh xa đừng trông tâm dạng, 

 Cứ gặp nhau mắt tựa kim châm. 

 Làm cho người đau-đớn âm-thầm,

 Khổ như thế diễn ra mãi mãi.

 Đoạn thứ tám Ưu Sầu lo ngại, 

 Cuộc tang-thương dâu bể cảnh trần. 

 Nghèo thì lo một nỗi nợ-nần, 

 Lo đau-đói liệu cơn nhà rách. 

 Buồn duyên-số phận mình nhơ sạch, 

 Rầu gia-đình chúng bạn khinh cười. 

 Giàu thì lo chen lấn với người, 

 Miễn cho đuợc đầy rương đầy tủ.

 Của dương-thế góp tom bảo-thủ,

 Sợ gian-phi trộm cướp rình-mò. 

 Lo tước-quyền cho được thơm-tho, 

 Sợ kẻ khó thiếu tiền chẳng trả.

 Ôi ! cả sang hèn chẳng ai thong-thả,

 Sao nhơn sanh cứ mãi đắm say.

 Chẳng tu thân đặng dựa Phật-Đài, 

 Cho thong-thả hưởng mùi sen báu. 

 Thần-Thức nhập Thai-Sen tinh hảo, 

 Nên khỏi màng lo nỗi khổ sanh.

 Thân thì Thân Công-Đức hiền lành, 

 Bất di dịch khỏi vì khổ lão. 

 Thể Thanh-Tịnh thường không huyên-náo, 

 Hết lo toan nắng lạnh gió mưa.

 Khổ bịnh kia bởi đó mà chừa, 

 Ta thoát cuộc lao-đao vì nó.

 Đường sanh mạng Phật, ta đồng thọ, 

 Tánh an nhiên bất diệt trường tồn. 

 Tử thần kia đâu dám dắt hồn, 

 Thoát luân-chuyển khỏi đeo khổ tử.

 Cuộc y thực muốn chi đủ thứ,

 Không nhọc-nhằn lo việc sanh-nhai. 

 Trí yên nhàn nhìn cảnh Phật-Đài, 

 Khỏi quả khổ mưu-cầu-bất-đắc.

 Cả Hải-Chúng thảy đều vững-chắc, 

 Toàn dân lành đâu có đắn-đo.

 Dứt ái-ân quyến-thuộc chuyện-trò, 

 Thoát sống khổ thương-yêu-ly-biệt.

 Chữ Hoà-Thuận kể sao cho xiết, 

 Tâm đồng nhau thượng-thiện vui-vầy. 

 Cảnh như như chẳng có đổi thay, 

 Không màng biết phân chia nhơn-ngã.

 Sẵn vị ngôi rành phân thượng hạ,

 Khỏi khổ câu oán-ghét-gặp-nhau.

 Thân tâm thường-trụ hết rạt-rào, 

 Chất thô-trược tiêu tan mất cả.

 Cõi Tịnh-độ lắm điều thanh-nhã,

 Khổ buồn-rầu-lo-sợ chẳng còn.

 Chốn Ta-bà tim lụn dầu mòn, 

 Thân tứ-đại của người cũng thế.

 Mau thức-tỉnh tu-thân kẻo trễ,

 Đến tội rồi mới hối muộn-màng.

 Chi cho bằng ta sớm lo toan, 

 Gìn giới-luật nghe Kinh trọng Phật. 

 Đến lâm-chung quả lành đâu mất, 

 Cõi Tây-Phương chư Phật đợi chờ.

 Việc tu thân thiện-tín hẫng-hờ,

 Chừng họa đến e cho khó tránh. 

 Môn Tịnh-độ là phương cứu-cánh, 

 Rán phụng-hành kẻo phụ Phật xưa.

 Lòng từ-bi chẳng quản nắng mưa, 

 Xông thuyền giác rước đưa sanh-chúng. 

 Trong một nước nhân tài hữu dụng, 

 Kẻ tu hành đa phước thì nên. 

 Quyết trau thân tánh-hạnh cho bền, 

 Niềm ơn nghĩa toan đền dứt nợ.

 Ao sen báu Tây-phương đua nở,

 Chờ chúng-sanh niệm Phật chí tâm. 

 Rán tu cho quỉ khiếp thần khâm, 

 Được tâm phát Bồ-Đề vững chắc.

 Giữ đừng cho Ma-Vương dẫn dắt, 

 Thường nhớ câu Đại-Lực, Đại-Hùng. 

 Thắng Thất-Tình giữ vẹn Đạo-Trung, 

 Trừ Lục-Dục chớ cho ô nhiễm. 

 Thập-tam Ma diệt bằng trí-kiếm, 

 Rứt xong rồi vô sự thảnh-thơi.

 Biển hồng-trần lao-lý diệu vơi, 

 Xô đẩy mãi trong vòng Ngũ-Trược. 

 Thân hôi tanh muỗi, ruồi đón rước, 

 Thêm nhọt-u, ghẻ lác, phung cùi. 

 Đâu lúc nào toàn vẹn yên vui, 

 Là Kiếp Trược, Ta xin kể trước.

 Dòm việc quấy ngắm điều bạo-ngược, 

 Mắt trông vào những chỗ đê-hèn. 

 Nào được xem cảnh báu đài sen, 

 Nghĩa Kiến Trược giải ra như vậy.

 Trí vẩn-vơ tưởng đó nhớ đây, 

 Thiết mưu-kế toan bề thắng-thối.

 Ghi thù oán chưởng điều đáp đối,

 Nên ma Phiền-Não Trược đắm say.

 Chuyển-luân trong nhân-vật các loài, 

 Căn mờ-ám làm điều dại-dột. 

 Chúng-Sanh Trược, Ta đà kể nốt,

 Còn thứ năm là Mạng Trược trung. 

 Số giàu-sang, họa-phước, bần-cùng, 

 Giàu hoa-nguyệt thung-dung cẩu-thả. 

 Ưa đẹp mắt mến điều mới lạ, 

 Sang oai-quyền, hối-lộ gần xa. 

 Nghèo a-dua, bợ-đỡ nịnh tà,

 Khó trộm-cướp cũng là nhơ xấu.

 Nguyện cùng Phật dứt duyên trần-cấu, 

 Phải trừ thêm Thập-Ác huyễn thân.

 Khuyên nữ nam suy-nghiệm ân-cần, 

 Ác nơi khẩu nhứt là Lưỡng-Thiệt. 

 Với người nầy dùng lời tha-thiết, 

 Đến kẻ kia đâm-thọc cho gây. 

 Khá chừa đi hương-đảng bớt rầy, 

 Dùng sự thiệt giải-bày tâm trí.

 Người choảng nhau tại mình gia vị,

 Mà cũng không hưởng được lợi-danh.

 Sau rõ ra chúng lại ghét-ganh, 

 Chiêu cảm quả bất lành thêm nữa.

 Ác thứ nhì Ỷ-Ngôn chất-chứa,

 Đợi cho người lầm-lỗi xéo vày. 

 Của tiền nhiều tự phụ rằng hay, 

 Chủ ỷ thế nhiếc xài kẻ dưới.

 Lắc-léo chi có ba tấc lưỡi, 

 Quan ỷ khôn mạt-sát dân ngu. 

 Nghèo ỷ lanh láo-xược lu-bù,

 Ôi ! thấy thế lòng đau tợ cắt.

 Khuyên bá-tánh giữ-gìn cho chặt, 

 Đừng để cho quỉ dắt đường cong. 

 Dùng từ-ngôn nói tận đáy lòng, 

 Dầu trên dưới cũng không mấy khác.

 Chúng vô phước đời nầy dốt-nát, 

 Người khôn-ngoan chỉ-dẫn mới là.

 Lời trang-nghiêm êm-ái thốt ra, 

 Đừng bao-biếm mới là nhơn-thiện.

 Tới Ác-Khẩu thứ ba bày-biện, 

 Tiếng tục-tằn thô-lỗ hung-hăng.

Kiểm bài 28-9-2010

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn